Tôi không biết phải nói thế nào với ba tôi về những chuyện mấy ngày nay tôi gặp. Chỉ là thật khéo lúc, Khúc Thiên lại gọi điện thoại cho tôi. Thấy tên của anh ấy trên màn hình điện thoại, tôi có chút không dám nghe. Nhưng ba tôi đang chăm chú nhìn vào tôi, tôi đành bấm nghe cuộc gọi.
“A lô!”
“Em đang ở đâu? Anh sẽ tới ngay bây giờ.”
“Em đang ở bệnh viện, ba em đang truyền nước ở đây.”
Điện thoại đột ngột bị cắt đứt. Tôi rất thắc mắc anh ấy có chuyện gì mà phải tìm tôi. Nhìn ba tôi ăn thật khó khăn, cháo còn chưa ăn hết nửa bát thì Khúc Thiên đã tới.
Khúc Thiên không đi một mình đến đây, phía sau anh ấy còn có một ông già. Ông già kia đầu tóc đã bạc trắng rồi, khi tới gần, ba tôi vội vàng đứng lên nói: “A, Liêu lão tiên sinh. Sao ngài lại tới đây?”
Tôi nhìn ông già kia, rồi nhìn Khúc Thiên, có chút nghi hoặc. Sao Khúc Thiên lại quen biết với một người già như vậy? Liêu lão tiên sinh không để ý tới ba tôi, ngược lại lại quan sát tôi như đang đánh giá. Khúc Thiên duỗi tay ôm lấy eo tôi, quay sang ông già kia, hơi hơi mỉm cười: “Em cứ tin vào tiên sinh này.” Tôi có chút bất an khẽ cựa quậy nhưng anh tay anh ấy lại dùng lực giữ lại khiến tôi không thể nhúc nhích.
“Hừ! Minh hôn!” Nói xong ông già kia lại xoay người rời đi, thực sự tôi không hiểu gì cả. Tôi hỏi anh ấy: “Ông ấy là ai?”
“Liêu gia. Là một gia tộc phong thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734513/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.