Quay trở lại trường học, nhìn con đường nhỏ đi về phía phòng chúng tôi thuê, tôi có chút do dự, nhưng rồi vẫn tới trường. Tôi không biết lúc này Khúc Thiên có ở nhà không, hay nên nói là Sầm Tổ Hàng có ở nhà không. Vẫn cảm thấy hiện tại không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào, cho nên tôi dứt khoát đi tới phòng vẽ. 
Đang là thời điểm cuối để hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp, có rất nhiều người qua đêm luôn ở phòng vẽ tranh, nhưng hiện tại cũng chưa phải giai đoạn gấp rút cho nên 11 giờ cũng đã về hết. Tôi ngồi đối diện mắt tính, nhìn xuống bàn, máy tĩnh vẫn ở màn hình mới mở. Tôi cứ như vậy ngồi ở phòng vẽ ba giờ, không làm bất cứ điều gì cả. 
Nhìn bầu trời bên ngoài đen nhánh, tôi quả thật không dám qua đêm một mình ở đây, chỉ hy vọng lúc này về nhà thì Khúc Thiên đã ngủ rồi. Giống như khi chúng tôi mới bắt đầu ở chung vậy, tuy rằng ở chung một nhà nhưng kỳ thật mấy ngày cũng không chắc đã thấy mặt nhau. 
Trở về nhà, trong nhà không có ai cả. Anh ấy không có ở đây, cũng không biết có phải bận rộn với công việc của anh ấy. 
Khi tôi đi tắm, nhìn từng giọt nước nhỏ xuống đều nghĩ đến giọt máu chảy xuống trên đầu ngón tay của Sầm Tổ Hàng, mặt tôi biến sắc, dép mình không nhớ tới chuyện đó nữa. Nếu mỗi chuyện xảy ra đều nhỡ kỹ như vậy không phải tương lai tôi sẽ toàn nhớ lại những chuyện đáng sợ đã từng xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734512/chuong-37.html