Tôi kêu lên: “Sẽ không phải xuống đó chứ?”
“Vậy cô cứ ở lại đây đi, tôi đi xuống.”
Ở một nơi đầy quỷ như này, đợi một mình hay cùng người khác tới chỗ nguy hiểm? Ít nhất thì cũng có bạn, tôi lựa chọn cái sau. Cho nên tôi bước nhanh chạy theo anh ta.
Đèn pin quả thật rất sáng, huyệt mộ phía dưới được chiếu sáng choang.
Bốn phương tám hướng vây quanh huyệt mộ này đều thấy đạo phiên*. Nhà tôi có rất nhiều loại sách này, đương nhiên tôi biết đạo phiên. Nhưng ở trong mắt tôi, những đạo phiên đó cũng chỉ là đồ trang trí thôi.
*đạo phiên (道藩): Mình tìm không ra được là cái gì, theo mô tả có lẽ là sách về phong thủy các thứ, bạn nào hiểu hơn thì cmt chỉ giúp mình nhé.
Một bóng người đột nhiên lướt qua cửa, tôi cả kinh kêu lên: “Này, đi đâu gọi tôi với!” Tôi cũng không nên ở chỗ này một mình, hơn nữa Khúc Thiên là có ý gì? Bảo tôi tiến vào nhưng lại bỏ đi ra ngoài, chẳng lẽ anh ta định nhốt tôi ở nơi này sao?
Tôi bắt đầu thấy hoảng hốt, cho nên khi cánh tay bị kéo khiến tôi theo bản năng kêu lên: “Á!”
“Yên nào!” Bên tai tôi truyền tới giọng của Khúc Thiên. Tôi ngây người, nhìn về màn đen bên ngoài cửa kia, lại nhìn Khúc Thiên ở bên cạnh: “Vừa rồi đi ra ngoài… không phải anh?”
“Là Ngụy Hoa! Cô như vậy hay là cô chạy theo hắn, hiện tại tình hình của hắn thì cần nhất là kiếm gì đó ăn. Cô thật sự là đồ ăn không tồi đâu.”
Tôi nghe không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/162432/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.