Lòng vòng theo ông bác kia một hồi liền đến trước cổng một ngôi nhà. Tôi thấy cách cổng chừng mười mét có một rặng trúc xanh tươi, nhịn không được nói: “Trúc ở đây thật đẹp, trước cửa nhà có gió thổi trúc thanh, rất nên thơ.”
Khúc Thiên cười lạnh, nói: “Đó là dùng để ngăn sát khí từ góc nhọn của ngôi nhà đằng kia. Đây là một cách, nhưng chỉ để cầu bình an chứ không phải cầu tiền tài.”
“À ha, không nhận ra cháu còn am hiểu cái này.” Ông bác kia nói.
“Hiểu chút ạ.” Khúc Thiên nói, rồi đi theo bác kia vào nhà.
Ông bác kia nói: “Thôn Sầm Gia kia vốn dĩ chính là một phong thủy thế gia, sau không biết vì chuyện gì, có lẽ do mâu thuẫn trong giới, toàn bộ người trong thôn trong một đêm đều chết hết. Nghe nói bên trong tất cả đều là quỷ, từ chỗ chúng tôi ở đây, đôi khi vào buổi tối có thể thấy có ánh sáng ở trong thôn.”
Vào trong nhà ăn cháo, tôi chỉ lo ăn. Từ sáng sớm đã đói bụng, hơn nữa ngồi trên chiếc xe ba bánh kia thật sự không thoải mái.
Khúc Thiên lại nghe được một ít thông tin. Rằng đi vào trong thôn Sầm Gia kia phải đi ra trước khi trời tối, nếu không thì cơ bản đều sẽ chết ở bên trong, nếu không chết thì cũng sẽ bị điên.
Khúc Thiên chỉ hơi hơi mỉm cười, không nói gì.
Nhà này chỉ có ông bác cùng vợ mình ở, cho nên mọi thứ đều rất đơn giản. Lúc này vợ ông không ở nhà, chỉ có một mình ông nên cứ lảm nhảm nói rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/162431/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.