Jonathan cố gắng để mang tôi trở lại, nhưng màn hình của sự sống cứ kêu một tiếng ' tít..." kéo dài khắp cả căn phòng.
- Không! Không! Khốn nạn thật! Carolyn, em không được rời bỏ anh!
Tôi vẫn nằm yên đấy, cảm thấy mọi thứ thật là tối xung quanh
- Oe...oe... oe...
Tiếng của con gái tôi khóc, con gái tôi. Tiếng của người tôi thương đang cố kéo tôi trở về sự sống nhưng ... tôi lại không thể...
- Carolyn..._ Hắn nấc lên, dùng một tay đấm mạnh vào ngực tôi
" Tít... tít tít..."
- Carolyn? - Jonathan?_ Tôi mở mắt
- Em.. em còn sống!
Hắn vội ôm tôi vào lòng, hôn khắp khuôn mặt tôi sợ rằng tôi sẽ bỏ rơi hắn lại một lần nữa.
- Con... con...
Hắn chợt nhận ra mình vừa bỏ qua cái gì, cuối cùng phát hiện ra Rumple đứng đằng sau bế cô công chúa nhỏ của mình đầy nâng niu.
- Rumple!_ Jonathan nghiến răng lại
- Sống dai thế, chị Carolyn?
Jonathan dùng bàn tay đẫm ướt máu của tôi, mở học tủ ra cây súng lục chĩa về phía Rumple.
- Cứ việc bắn tôi đi, rồi coi ai sống rồi sẽ biết!_ Hắn đưa Jessie ra doạ chúng tôi
Tôi vội nắm lấy tay Jonathan
- Không! Đừng! Đừng bắn...
- Ngươi trả con gái chúng ta lại đây!
- Carolyn, đây là hành động chị phải trả giá khi không yêu tôi!_ Rumple nói ra những lời lẽ cay độc nhất - Hay là mình sẽ đào tạo cô công chúa trở thành kẻ giết chính cha mẹ mình?
- Tại sao vậy, Rumple, tại sao em lại làm vậy? Chúng ta là chị em! Chúng ta không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-ke-sat-nhan-hang-loat/4604660/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.