Buổi tối nằm ở trên giường, anh cẩn thận dặn dò Giang Nhu một chuyện, nói nếu như gặp phiền phức có thể tìm bạn bè của anh.
Cuối cùng Giang Nhu không nhịn được cười, "Tôi cũng không phải con nít, anh quên tôi làm gì rồi hả?"
Lê Tiêu nhìn khuôn mặt tươi cười tự tin của cô dưới ánh đèn, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
Đột nhiên anh phát hiện, giữa anh và cô, nếu như không phải lần bất ngờ này, kỳ thực cách nhau rất xa.
Sáng sớm Lê Tiêu rời đi, trời chưa sáng anh đã thức dậy, cô nhóc còn đang ngủ, chỉ có Giang Nhu tiễn anh.
Khi Lê Tiêu rửa mặt, Giang Nhu ở sau bếp sau kiểm tra hành lý đã sắp xếp xong.
Cuối cùng Lê Tiêu ăn xong, Giang Nhu đưa anh ra ngoài.
Đến cửa, Giang Nhu đưa túi trong tay cho anh. Lê Tiêu chìa tay ra, nhưng anh không có nhận túi, mà bao lấy cái tay cầm túi của cô.
Giang Nhu sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cũng cụp mắt nhìn mình, trong mắt không rõ tâm tình.
Giang Nhu cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh, mím môi, không biết anh có ý gì?
Lê Tiêu nắm thật chặt tay, con mắt nhìn về phía bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt nhẹ một hồi, trong âm thanh bình tĩnh mang theo vài phần dịu dàng, "Nói như vậy có thể sẽ làm em khó xử, thế nhưng không nói, anh lại sợ mình sẽ hối hận, một đời này anh có rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626457/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.