"Đứa bé kia hẳn là bị con buôn bỏ thêm thuốc, không nhận ra người, cũng may là đứa nhỏ của bọn họ, hai vợ chồng đưa đứa nhỏ tới đồn một chuyến, bây giờ đang ở bệnh viện địa phương."
Thím Vương nghe xong những lời này, không nhịn được cau mày, "Thực sự là làm bậy mà, nếu không phải có Tiểu Tiêu, làm sao có thể tìm được?" Từ tỉnh G lừa bán tới đây, bản lĩnh to hơn nữa cũng không dễ tìm.
Sáng hôm sau, đôi vợ chồng kia dẫn đứa nhỏ lại đây cảm ơn cả nhà bọn họ, mua một đống quà tặng.
Có thể là những ngày qua ăn ngon nuôi tốt, cô nhóc hoàn toàn khác lúc Giang Nhu vừa mới xuyên qua, vẻ ngoài trắng trẻo non nớt, mặc váy nhỏ đẹp đẽ, tóc tết thành hai cái bím, dùng dây cột tóc màu sắc rực rỡ cột lại.
Cô bé dựa vào người Giang Nhu, nhìn thấy trong nhà có người xa lạ đến, tò mò thò đầu ra xem.
Cậu bé được người phụ nữ trung niên ôm vào trong lòng gầy gò nho nhỏ, khi nhìn người ánh mắt hơi dại ra.
Cô nhóc thừa dịp người lớn không chú ý, lén lút đưa một miếng bánh đậu hà lan hồi sáng mẹ làm cho cậu bé, nhỏ giọng nói: "Em trai ăn."
Cậu bé vốn có chút sợ người, nhưng nhìn thấy cô bé, không biết tại sao lại đưa tay nhận.
Chị ấy lập tức quay đầu nói với Lê Tiêu: "Chuyện lần này thật sự rất cám ơn hai người, thật sự, vợ chồng hai người là đại ân nhân của gia đình chúng tôi, chờ chúng tôi về tỉnh G, nhất định sẽ báo đáp hai người thật tốt."
Lê Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, "Không cần, sau này tôi không về tỉnh G nữa, hai người cố gắng chăm sóc đứa nhỏ là được."
Bà Tống sững sờ, thấy trên mặt hai vợ chồng ngồi đối diện cũng chẳng có bao nhiêu kích động và hưng phấn, người phụ nữ kia thì thôi, nhưng nếu như Lê Tiêu từng gặp chồng chị ấy ở trên buổi tiệc, hẳn là biết bọn họ nói báo đáp không chỉ là một ít quà tặng.
Hai vợ chồng không ngồi bao lâu đã đi, sốt ruột về bệnh viện lớn ở tỉnh G làm kiểm tra cho đứa nhỏ.
Giải quyết xong chuyện đứa nhỏ, Lê Tiêu hỏi Giang Nhu có còn chuyện khác không?
Giang Nhu quả thật nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
Dù sao cô vẫn là thực tập sinh, không trải qua nhiều vụ án.
Lê Tiêu gật đầu.
Rất nhanh bên cạnh đã sửa xong, mấy ngày sau thông gió, Lê Tiêu cũng chuyển đồ tới.
Đồ gia dụng đều sẵn có, Fomanđehyt tồn tại duy nhất chính là từ nước sơn tường, nhưng Lê Tiêu làm việc ở công ty bất động sản lâu như vậy, biết nước sơn nào tốt, cố ý chọn lựa loại an toàn.
Ngày dọn nhà, cô nhóc nhìn thấy căn nhà hoàn toàn mới, cực kỳ thích.
Chuyển nhà xong, Lê Tiêu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Trước khi đi, trong nhà còn đột nhiên có một người phụ nữ xa lạ đến, nếu không phải cô nhóc gọi một tiếng "bà nội", Giang Nhu suýt chút nữa đã gây ra chuyện cười.
Cô nhóc gọi bà nội, vậy hẳn là chính là mẹ ruột của Lê Tiêu.
Giang Nhu biết người này, tên Lâm Mỹ Như, ban đầu lúc xem tư liệu của Lê Tiêu, trên đó viết sau khi vợ cũ của Lê Tiêu bỏ chạy, ban đầu đứa nhỏ ở chỗ mẹ ruột, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Lê Tiêu đột nhiên quyết liệt với mẹ ruột anh, dẫn đứa nhỏ đi, nguyện dùng tiền thuê người chăm cũng không cần mẹ ruột chăm sóc.
Lúc đó Giang Nhu có một suy đoán không tốt lắm, không dám nói với bất kỳ ai.
Lâm Mỹ Như nhìn thấy Giang Nhu đứng đực ở trong sân, sắc mặt sụp đổ, trực tiếp hỏi: "Lê Tiêu ơi? Trở về nhiều ngày như vậy cũng không biết đến thăm mẹ…"
Lời còn chưa nói hết, Lê Tiêu đã đi ra, sắc mặt âm trầm khó coi.
Sau đó không chờ Lâm Mỹ Như tiếp tục mở miệng, trực tiếp xách người ra ngoài, về phần anh ở bên ngoài nói với người ta cái gì, Giang Nhu cũng không biết, ngược lại rất lâu người mới về sân.
Sau khi anh trở lại trực tiếp nói với Giang Nhu: "Sau này nếu như bà ta trở lại, cô cứ gọi điện thoại cho tôi."
Giang Nhu liếc nhìn sắc mặt lạnh lẽo của anh, biết điều đáp một tiếng.
Tuy rằng tức giận, nhưng Lê Tiêu không quên mua TV, điện thoại và xe đạp cho gia đình.
Phía sau xe đạp còn đặt một chiếc ghế bằng mây tre, thuận tiện cho Giang Nhu đạp xe đưa đón đứa nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]