Giang Nhu và Uông Nhạn ngồi ở trên ghế sô pha. Giang Nhu biết tính tình Uông Nhạn, cũng không quanh co lòng vòng với cô ấy, trực tiếp hỏi cô ấy có phải Chu Hồng ở trường bị người ta bắt nạt không, sao thường xuyên thấy trên người cậu bé có thương tích?
Vậy mà Uông Nhạn căn bản không để ở trong lòng, còn cười nói: "Không có chuyện gì, trẻ con đánh nhau, bị thương cũng rất bình thường, ai khi còn bé không phải như thế chứ?"
"Cha nó đã hỏi nó, nó nói là chơi với bạn không cẩn thận đụng phải."
Giang Nhu: "…"
Cô xem như hiểu rồi, suy nghĩ dạy con của nhà bọn họ giống với Lê Tiêu, đều là nuôi thả, bị bắt nạt đánh nhau gì đó, cảm thấy đều là chuyện rất bình thường, bởi vì khi bọn họ còn bé cũng từng trải qua như thế.
Điểm ấy khá giống lúc cô với anh cô còn bé, cô còn đỡ, là con gái, khi còn bé không có đánh nhau, nhưng khi còn bé gần như mỗi ngày anh trai cô chơi đến trời tối về nhà, trên người thường xuyên có vết thương.
Cho nên cháu nhỏ của cô sau khi sinh ra, đụng đầu một cái, cô với chị dâu nàng căng thẳng không thôi, nhưng cha mẹ cô lại cảm thấy nhỏ mà nói thành to, cảm thấy không phải vấn đề gì.
Nhưng đánh nhau và bắt nạt là hai việc khác nhau, trước đây Chu Hồng ở nông thôn bị phơi nắng rất đen, không giống trẻ con trong thành phố, hơn nữa cậu bé mới đến đây, nhất định không nghe hiểu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626267/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.