Chương trước
Chương sau
Buổi tối hôm đó, chương trình cuối năm hẳn rất bận, có lẽ phải tăng ca suốt đêm.

Giang Nhu nghe nói như thế, "Được đó, đỡ phải tự làm cơm, đến ngày đó em đến căn tin giúp đỡ Uông Nhạn."

Lê Tiêu nằm ở trên giường trầm tư một lát, sau đó xoay người dỗ An An ngủ, nào biết cô nhóc không ngủ, muốn chơi với cha.

Lê Tiêu bất đắc dĩ.

Giang Nhu ở bên cạnh thấy vậy thì cười.

Thật vất vả dỗ mới An An ngủ, Lê Tiêu ôm lấy Giang Nhu đi tới nhà vệ sinh, vừa mới đóng cửa lại, bên ngoài lạp tức truyền đến tiếng kêu mơ màng của An An, "Mẹ ——"

Còn tự mình lẻn xuống giường đến nhà vệ sinh gõ cửa.

Cửa nhà vệ sinh là kính, bên trong bật đèn nhìn thấy bóng người.

Cô nhóc còn tưởng rằng đang chơi trốn tìm với cô bé, cười khanh khách, "Tìm thấy rồi."

Mặt Lê Tiêu không hề cảm xúc mở cửa, cô nhóc hài lòng nhào lên ôm lấy chân của anh, sau đó ngẩng đầu lên cười, "Cha."

Khiến Giang Nhu đứng phía sau cũng cười không thôi.

Buổi chiều thứ năm, Giang Nhu tan học trễ, khi cô dắt An An mua đồ ăn trở về đã sắp sáu giờ chiều, trời hơi tối đen.

Lúc tiến vào khu dân cư, ở cửa thang máy đụng phải Chu Hồng, Chu Hồng cũng không biết gặp chuyện gì, quần áo trên người bị xé rách, trên mặt còn có thêm mấy vết xanh tím, cặp sách quải trên người cũng bẩn thỉu, trên mặt va quẹt rất nhiều bụi.

Giang Nhu sững sờ, sau khi tiến vào thang máy hỏi cậu bé, "Đây là thế nào?"

Chu Hồng ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, kêu một tiếng "Thím", nghe nói như thế, nói một câu, "Bị ngã."

An An nắm tay mẹ, nhìn anh trai, con mắt cười cong lên, "Cậu nhóc."

Chu Hồng vừa thấy cô bé cũng cười, chỉ là mới vừa kéo khóe miệng, đã đau khẽ kêu lên một tiếng.

Giang Nhu không lên tiếng, vết thương lần trước nhìn còn giống bị té, lần này thấy thế nào cũng như là bị người ta đánh.



Cô biết tình hình nhà họ Chu, Chu Kiến và Uông Nhạn bây giờ một lòng tập trung vào nhà xưởng, Chu Kiến thì khỏi nói, Uông Nhạn cũng rất bận, ngoại trừ chuyện căn tin, còn phải chăm sóc đứa nhỏ, mà sức khoẻ của mẹ Chu luôn không tốt, Chu Hồng là đứa bé ngoan, ban đầu đi học còn để bà nội đưa đón, sau khi biết đường thì mỗi ngày tự mình đi học.

Trong thang máy còn có người, Giang Nhu thấy cậu bé không muốn nói, cũng không miễn cưỡng.

Chỉ là chờ buổi tối khi Lê Tiêu trở về, không nhịn được nói với anh, "Chu Hồng có phải bị bạn bè bắt nạt không? Em đã thấy trên người thằng bé mang vết thương hai lần rồi."

Lê Tiêu nghe xong mặt không hề gì, nói thẳng: "Con trai đánh nhau rất bình thường, ai khi còn bé không đánh nhau? Lúc anh còn bé gần như mỗi ngày đều đánh nhau."

Chuyện này làm sao có thể so với anh chứ?

Giang Nhu trừng anh, "Nếu như đổi thành An An thì sao?"

Sắc mặt Lê Tiêu lập tức lạnh lẽo, "Anh xem ai dám?"

"…" Chưa từng thấy ai tiêu chuẩn kép như thế.

Giang Nhu tức giận nói: "Chu Hồng cũng không lớn hơn An An mấy tuổi, vẫn còn con nít, em thấy hai người Chu Kiến đều bận rộn, hẳn là không chú ý tới việc này, ngày mai anh gặp Chu Kiến nói với cậu ta một tiếng, đã đến mức bị bắt nạt rồi thì không tốt đâu."

Mấy năm qua Chu Hồng cũng coi như là cô nhìn thằng bé lớn lên, trước đây khi Uông Nhạn một mình mang theo cậu bé, hiểu chuyện lại yên tĩnh, vẫn là sau này có thêm người cha Chu Kiến mới có vẻ hoạt bát của trẻ con, nhưng vẫn ngoan hơn những đứa trẻ cùng lứa một chút.

Sự ngoan ngoãn này không giống với An An, An An trời sinh đã ngoan ngoãn, mà Chu Hồng rõ ràng thấy được ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình bị ép ngoan ngoãn, tính tình có hơi nhạy cảm.

Chu Kiến và Uông Nhạn đều là người khá sơ ý, còn ăn mặc cho đứa nhỏ như ở thị trấn bên kia, cặp sách là túi vải chỉ dùng quần áo cũ vá lại, nhưng trẻ con bên này đều ăn mặc rất đẹp, cặp sách đều mua ba lô.

Lê Tiêu cảm thấy Giang Nhu đơn giản chính là bận tâm mù quáng, "Trẻ con đánh nhau có gì phải quản? Cũng không sợ bị người ta cười."

Mặt Giang Nhu không hề cảm xúc nhìn anh, "Anh có đi không?"

Lê Tiêu lập tức đổi giọng, "Chuyện có lớn mấy đâu? Ngày mai anh sẽ nói một tiếng với Chu Kiến, được chưa?"

Giang Nhu hừ một tiếng, người này đúng là mắc nợ mà.

Có điều Lê Tiêu nói cũng không có hiệu quả rõ ràng, mấy ngày sau Giang Nhu gặp Chu Hồng, phát hiện vết thương trên người cậu bé không chỉ không biến mất, còn thêm mấy chỗ xanh tím, một cái ở trán, một cái ở dưới lỗ tai, như là bị người ta dùng tay bấm.

Giang Nhu không thể làm như không thấy, buổi tối chia ra một ít dâu tây mang An An đến nhà bên cạnh, ngày hôm nay Uông Nhạn ở nhà, đang dỗ con nhỏ b.ú sữa, Chu Kiến biết bây giờ An An còn b.ú sữa bột, cũng mua một ít sữa bột cho con trai uống, hi vọng lớn lên xinh đẹp giống An An.

Uông Nhạn cười híp mắt mời người vào cửa, sau khi vào, Giang Nhu quét một vòng, sau đó nhìn thấy bóng người đưa lưng về phía cửa đang làm bài tập trong phòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.