Trời Đông Sơn như bị đóng khung, trăng treo trên trời thanh như nước.
Một con sói trắng khổng lồ - trông giống thần linh thời cổ đứng trên đỉnh núi - ngoái đầu nhìn lại con người nhỏ nhắn và xinh xắn đang nằm sấp trên lưng.
Cảnh tượng trước mắt tưởng như một câu chuyện cổ tích diệu kỳ, ấy vậy mà lại đang diễn ra với những sinh vật bằng xương bằng thịt.
Sau khi biết chắc Phù Ly không mất lý trí, Thủy Thời mới thở hắt ra. Cậu nhận thấy nằm trên tấm lưng sói phủ lông mềm mại quả là dễ chịu khôn cùng. Nó ấm áp, xù bông, tinh khiết mùi nắng và tất nhiên, thoang thoảng cả mùi chó thân quen...
Cuối cùng Thủy Thời cũng ngộ ra lí do người Phù Ly vẫn tản mùi chó hôi hổi mỗi lúc hắn đổ mồ hôi mặc dù ngay trước đó đã tắm rửa phơi nắng sạch sẽ lắm rồi, vì chẳng phải hắn chính là một con "chó" đó hở!
Phù Ly cảm giác nhóc thú cái trên lưng bắt đầu nghịch ngợm, em ấy cứ lăn lộn mãi trên lưng mình, vừa lăn vừa túm một nhúm lông vừa cười khanh khách. Thế là hắn chợt đạp chân sau lấy đà, rồi viu một cái, bay vọt ra ngoài. Thủy Thời đang cười khúc khích lập tức im bặt, la oai oái, vội trở mình ôm chặt cổ Phù Ly. Cậu dạng hai chân cưỡi trên bờ lưng khỏe khoắn của con thú.
Sói khổng lồ phi nước đại dưới trăng, lông dưới cổ màu ánh bạc của nó bồng bềnh như sóng cả. Trên tấm lưng rộng rãi của nó có một người, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-soi/1926288/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.