"Cô xem, kia chính là Hoàng Tuyền "
\*Hoàng Tuyền hay còn gọi là suối Vàng. Ý chỉ âm phủ.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống. Tôi thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh. Đây chính là Hoàng Tuyền thật sao?
Hoàng Tuyền rộng tám trăm dặm không có lấy một cành cây ngọn cỏ. Vậy mà trước mắt tôi, tám trăm dặm Hoàng Tuyền lại đỏ rực một màu hoa bỉ ngạn. Khung cảnh này thực thực ảo ảo, khiến lòng người dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Sắc hoa bỉ ngạn đỏ rực như màu máu, tô điểm tám trăm dặm Hoàng Tuyền, chảy dài đến cạnh bờ sông Vong Xuyên. Nhắc đến hoa bỉ ngạn, tôi chợt thoáng buồn. Bỉ ngạn hoa, sắc hoa rực rỡ nhưng lại mang một nỗi buồn bi ai. Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Có hoa thì không có lá, đến khi có lá lại chẳng thấy được hoa.
Thế gian này bao nhiêu chuyện sầu muộn. Có nỗi đau nào bằng việc thương nhớ một người mà lại chẳng thể gặp nhau. Đời người nào được bao lâu, thoáng đến thoáng đi đâu ai biết trước được. Trên đường xuống suối Vàng, đi qua tám trăm dặm rừng hoa bỉ ngạn, hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Thử hỏi, có mấy ai có thể không yếu lòng mà rơi lệ.
Bỉ ngạn ơi bỉ ngạn, loài hoa đẹp nhưng lại chứa những hồi ức đau thương. Biết đến bao giờ hoa lá mới được gặp, người có tình liệu có thể lần nữa tìm đến nhau.
"Cô...không sao chứ?"
"Không sao! Chỉ là suy nghĩ vài điều lại khiến tâm trạng không vui".
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081962/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.