Ngôi mộ vô danh nằm ở cuối thôn từ rất lâu rồi. Tôi chỉ nghe bà kể lại rằng ngay từ lúc bà chưa sinh ra thì nó đã luôn nằm ở đó. Nó có từ rất lâu đời, có lẽ là từ đời của tổ tiên Lạc gia.
Từ Dương và tôi đi đến nơi, tôi không khỏi sợ hãi trong lòng. Giác quan thứ sáu của tôi cho tôi biết, thứ dưới mộ kia là một cái gì đó rất kinh khủng. Lòng tôi khẽ run lên. Tôi cảm nhận được sự nguy hiểm của nó đối với tôi là rất lớn.
Từ Dương đi đến trước ngôi mộ sau đó ngồi xuống. Anh dùng tay chạm vào phần đất hơi nhô lên, nhỏ giọng nói.
"Không xong rồi, thứ trong này đã ra ngoài rồi. Đi thôi".
Giọng nói đó có chút gấp gáp. Thái độ này cho tôi cảm giác bất an. Tôi biết "thứ trong này" mà anh nói chắc chắn rất khó đối phó. Nếu không Từ Dương sẽ không nhờ Tư Mạc cho người giúp đỡ.
Anh kéo tay tôi, bước chân anh nhẹ nhàng tựa như lướt đi trên gió, tôi vốn không theo kịp. Nhưng thái độ này của anh thật sự rất vội. Có lẽ lại xảy ra chuyện gì không hay rồi nên anh mới vội vội vàng vàng như thế.
Tôi đuổi theo bước chân anh đang bỏ tôi càng lúc càng xa, nhịp tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nắm lấy cổ chân tôi.
"Asaaaaaa"
Tôi hét lên, Từ Dương đang cách tôi mười mấy bước chân, vừa nghe thấy tiếng hét của tôi liền chạy như bay chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153172/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.