"Thật là ... không còn qua mắt ngài được. Âm Nhị gia".
Giang Tuấn Kiệt trước mắt tôi hoàn toàn là một người khác. Ông ta như bị quỷ nhập, toàn thân toát lên một làn khí đen. Tôi nhìn ông ta, bất chợt nổi hết cả da gà. Ông ta... sẽ không phải là quỷ nhập thật chứ?
"Để ngươi trốn lâu như vậy là lỗi của ta".
"Âm Nhị gia ngài đề cao ta quá rồi. Ta làm sao lại có thể khiến ngài nhọc lòng vì ta".
"Thân thể của La Hy đang ở đâu?"
Tôi nghe hết tất cả cuộc đối thoại của họ nhưng một chút cũng không thể hiểu. Hai cái kẻ này đang rãnh rỗi chào hỏi nhau hay sao? Các người xem tôi là không khí chắc?
"Âm Nhị gia, thật không ngờ ngài lại còn nhớ đến La Hy. Ta cứ tưởng ngài đã có phu nhân thì sẽ không còn nhớ đến nàng ta nữa chứ".
Hắn trừng mắt nhìn Giang Tuấn Kiệt, trên tay liền xuất hiện một luồn ánh sáng trắng bay về Giang Tuấn Kiệt. Ông ta nhanh như chớp né tránh, ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng tôi, nở nụ cười ma mị.
"Cô nhóc, chúng ta sẽ sớm gặp lại ".
Giang Tuấn Kiệt cả người mềm nhũn ngã xuống, một bóng đen lao thẳng ra ngoài cửa sổ rồi mất hút trong đêm tối. Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, mồ hôi trên trán đầm đìa. Đã là thời đại nào rồi mà lại còn xảy ra những chuyện linh dị như thế.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi sâu. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai làm tôi giật cả mình. Hắn ngồi xuống, đôi mắt phượng đầy uy nghiêm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153159/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.