Tôi nhắm mắt nuốt cái thứ gớm ghiếc, hôi hám kia vào bụng. Một cảm giác kinh tởm ập đến, tôi cố gắng kiềm chế.
Giang Tuấn Kiệt cong môi lên cười ra vẻ hài lòng. Hắn bảo đám lưu manh kia đưa Triệu Tấn nhốt vào nhà kho. Bước đến trước mặt tôi, bàn tay to bự khẽ vuốt tóc tôi. Ánh mắt. Ánh mắt của hắn khiến tôi căm hận, hận không thể giết hắn.
"Mộc Nghi, em giúp Hân Hân tắm rửa thay đồ. Sau đó cho người trói nó lại, không thì anh lại sợ nó lại bỏ trốn ".
Mộc Nghi khẽ gật đầu, hắn chấp tay ra sau, ung dung bước ra khỏi cửa. Tôi liền một mạch chạy vào nhà vệ sinh nôn đến mức thừa sống thiếu chết. Nhưng lạ ở chỗ, tôi không tài nào nôn ra cái thứ gớm ghiếc kia được.
Mộc Nghi bảo Tiểu Huệ xuống bếp, mang cho tôi cốc nước cam. Chị bước đến vỗ vỗ lưng, ân cần hỏi tôi có sao không. Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chị.
"Mộc Nghi, cái thứ vừa nãy là gì vậy?"
"Là ... thịt người chết".
"Cái gì? Thịt ... Thịt người... chết?"
Mộc Nghi gật đầu, vuốt lại mái tóc rối bời của tôi. Chị bảo Giang Tuấn Kiệt muốn tôi ăn miếng thịt của con trai hắn, Giang Tuấn Minh. Tôi nghe xong, khựng lại.
Chuyện ... Chuyện gì thế này? Đã là thế kỷ nào rồi mà vẫn có người còn lưu truyền hủ tục "minh hôn"...
( Minh hôn hay còn được gọi là “âm hôn” hay “đám cưới ma”, là đám cưới kết duyên hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.