Chương trước
Chương sau
Thật sự Tạ Kỳ không muốn, cậu hôn môi Tần Dịch Chi đã là giới hạn lắm rồi --- đừng nói gì đây còn là nụ hôn đầu của cậu!!!

Mặc dù nó cũng không có ý nghĩa thực tế gì đối với cậu nhưng hôn môi một người đàn ông vẫn rất kỳ quái.

Nhất là khi người đàn ông đó là người thực vật, lại còn bị người khác nhìn thấy, nếu không sẽ còng đầu cậu lên đồn công an thì sao?

Đúng là bỉ ổi mà!

Tạ Kỳ nói một cách khéo léo rằng: "Dạ thôi ạ, con cảm thấy như vậy có hơi quá đáng."

Diêu Văn Châu nói: "Quá đáng chỗ nào? Chẳng phải hai đứa đã...sinh hoạt tình dục ừm, vậy khi đó con bao nhiêu tuổi?"

Tạ Kỳ: "..."

Không phải, đến ngay cả chuyện này mà cũng hỏi được sao?

Trên gương mặt trắng nõn của Tạ Kỳ hiện lên một nét đỏ ửng, đến cả đầu lưỡi cậu cũng suýt quắn cả lại: "...Con không có, cái đó con chưa làm."

Cậu khựng lại một chút rồi bịa thêm: "Bao nhiêu năm nay tụi con chỉ mới nắm tay nhau thôi."

Diêu Văn Châu: "Hả? Chỉ nắm tay thôi á?"

Tự dưng Tạ Kỳ cảm thấy giọng điệu của Diêu Văn Châu có phần thất vọng: "...Dạ, chỉ nắm tay thôi ạ."

Cho nên đừng bắt cậu phải hôn anh ấy nữa!

Diêu Văn Châu nói: "Thôi được rồi, mẹ còn tưởng hai đứa là những tấm chiếu đã trải đời lắm rồi chứ."

... Tạ Kỳ nói chuyện với bà, số lần cậu im lặng càng lúc càng nhiều lên.

Diêu Văn Châu thỏa hiệp: "Vậy con phải hôn nó nhiều nhiều đi, đừng chỉ hôn miệng như vậy phải hôn thêm tai thêm mặt nữa. Tai Dịch Chi nhạy cảm nhất, ở quê mẹ người ta hay gọi là bé tai mèo, hồi nhỏ mẹ chỉ cần đụng vào tai là nó trở mặt ngay đáng yêu lắm."

Tạ Kỳ không kìm được mà cười: "Còn có thể nói vậy sao ạ?"

Diêu Văn Châu nói: "Chứ gì nữa, siêu siêu siêu nhạy cảm luôn đấy! Ngày ngày nó nằm đây là ngày ngày mẹ bóp bóp lỗ tai nó. Thế mà chẳng có phản ứng gì. Nhưng chắc chắn con sẽ khác, nhất định nó sẽ có phản ứng!"

Tạ Kỳ nghiêm túc nói: "Con nghĩ mẹ đừng ôm hi vọng nhiều quá, hôm qua chắc chỉ là trùng hợp thôi."

Diêu Văn Châu nói: "Con cứ thử đi!"

Tạ Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn trả lời: "Dạ được."

Cậu ngồi xuống, đưa tay tới, nhẹ nhàng xoa bóp tai Tần Dịch Chi.

Xoa như vậy cậu mới phát hiện ra tai Tần Dịch Chi rất mềm, vành tai mượt mà đầy đặn, khác hẳn với gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh, thảo nào Diêu Văn Châu gọi là 'bé tai mèo'...đúng là danh xứng với thực.

Nhưng rồi cũng chẳng có tác dụng, Tần Dịch Chi không phản ứng.

Tạ Kỳ làm theo những gì Diêu Văn Châu nói, Diêu Văn Châu có vẻ thất vọng: "Vậy con cứ tiếp tục hôn nó đi, ừm, mỗi ngày hôm một trăm cái, thế nào?"

Tạ Kỳ: "..."

Chẳng ra làm sao cả.

Tạ Kỳ im lặng một lúc lâu khiến Diêu Văn Châu lấy làm lạ bèn hoài nghi hỏi: "Tiểu Kỳ, con không muốn à?"

Tạ Kỳ mặc niệm trong lòng, một tháng 20 cơ mà, hôn thì cũng có làm sao? Cậu chẳng mất cái gì, đàn ông con trai với nhau không rơi thêm miếng thịt nào cả?

Tạ Kỳ làm tâm lý cho bản thân mình một lúc rồi mới nhẹ giọng lên tiếng: "Có phải một trăm lần thì có hơi nhiều không mẹ? Lỡ mà hôn ảnh đến mức sứt da lên rồi làm sao?"

Không sao đâu, con thoa son môi lên rồi hôn nha.

Tạ Kỳ: "..."

Đúng là không làm khó được người ta mà.

Tạ Kỳ không nhịn được che mặt: "Thật sự phải hôn ạ? Hôn khi anh ấy còn đang không biết chuyện gì xảy ra, có bị coi là quấy rối tình dục không ạ?"

Vớ vẩn! Vợ chồng với nhau thì quấy rối tình dục cái gì? Các con lại còn yêu nhau! Mẹ cho phép! Tất cả cũng để Dịch Chi mau tỉnh dậy mà thôi. Diêu Văn Châu phấn chấn nói tiếp: "Tất cả là vì chuyện lớn!"

Tạ Kỳ: "..."

Mẹ cũng hơi quá rồi đó!

Có thể thấy, mẹ của Tần Dịch Chi là một fan trung thành của các bộ phim truyền hình dài tập.

Tạ Kỳ lại tiếp tục đọc thầm trong lòng một tháng 20 vạn, sau rồi cậu mới khe khẽ đáp: "Dạ được...nghe lời mẹ."

Diêu Văn Châu hào hứng nói: "Được được được, Tiểu Kỳ ngoan quá! Vậy mẹ cũng không làm phiền con nữa, bao giờ có hiệu quả thì nói với mẹ nhé!". Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ tôi‎ tại‎ ﹢‎ Trùm‎ Tr𝓾𝒚ện.𝓥n‎ ﹢

Tạ Kỳ: "...Dạ."

Vì cậu vung tay quá trán nên bây giờ mới không có lý do để từ chối ---- Làm gì có chuyện thích người ta mà còn không chịu hôn người ta, nói vậy sao mà được.

Tạ Kỳ để điện thoại lên hộc tủ, nhìn chằm chằm Tần Dịch Chi, lên tiếng nói với anh: "Không phải là em không muốn hôn anh, bởi vì mẹ anh cho rằng chỉ có vậy mới kích thích để anh tỉnh lại được, thành ra là..."

Mặc dù Tạ Kỳ ngoan ngoãn nghe theo Diêu Văn Châu, nghe có tiền là cầm nên cứ mặc cho Diêu Văn Châu sắp xếp. Thậm chí còn nói dối rằng mình từng tiếp xúc da thịt với Tần Dịch Chi, nhưng nào ngờ lại đến ranh giới cuối cùng --- chuyện thì cậu cũng đã đồng ý rồi, kiểu gì cũng phải làm cho được thôi.

Nhưng có thể một nửa trong cơ thể mang theo dòng máu của Tạ Đới, khéo léo lợi dụng sơ hở trong ngôn từ, không hề nói hôn môi và Diêu Văn Châu cũng không yêu cầu phải là miệng nên có thể hôn ở bất cứ đâu, không nhất định phải là miệng.

Cho nên cũng không quá khó để chấp nhận nó.

Tạ Kỳ im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp: "Cho nên bây giờ em sẽ hôn anh, không muốn bị em hôn thì anh lo tỉnh dậy nhanh một chút."

Tất nhiên cậu chỉ nói vậy vì cậu không hề hy vọng Tần Dịch Chi sẽ tỉnh lại, bởi cậu còn muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút, hiện thực dun tục như vậy đấy.

Và hiển nhiên Tần Dịch Chi cũng không có phản ứng nào.

Tạ Kỳ nắm lấy lòng bàn tay đầy đặn của Tần Dịch Chi, tuy biết rất sạch sẽ nhưng vẫn không nhịn được dùng khăn giấy ướt cẩn thận lau sạch từng nơi trong lòng bàn tay, không bỏ qua một khe hở nào.

Sau khi đã lau sạch sẽ cậu mới cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn mềm mại lên mu bàn tay đỏ hồng của Tần Dịch Chi.

Lần này, Tạ Kỳ lại cảm giác ngón tay có động đậy một chút.

Tạ Kỳ: "..." Thật sự có tác dụng đến vậy à?

Tạ Kỳ lại kiên trì hôn thêm cái nữa, không có động tĩnh, cậu liền thở phào nhẹ nhõm xong lại hôn lên mu bàn tai anh thêm vài lần như gà mổ thóc.

Cậu thấy mình sao giống biến thái quá.

Rõ ràng người đàn ông trên giường là người thực vậy, cũng không hề nhìn cậu, thế mà mặt cậu đỏ rần lên vì xấu hổ, đến mức hơi thở cũng trở nên nóng hôi hổi.

Ngượng quá đi thôi.

Vì Tạ Kỳ thấy ngượng quá nên làm được nửa đường thì ngừng, cậu thả tay Tần Dịch Chi xuống rồi ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình.

Nói thế nào đi nữa, nhân lúc người ta đang nằm thực vật mà làm chuyện này thì đúng là quá đáng.

Quá biến thái. Biết vậy không đồng ý cho rồi.

Những nghĩ đi nghĩ lại mặc dù Diêu Văn Châu trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng những thứ liên quan đến Tần Dịch Chi bà sẽ rất kiên trì, thậm chí có một sự cứng đầu khéo léo khiến cậu không cách nào từ chối được."

Chắc là hôn xong rồi nhỉ, Tạ Kỳ nghĩ nghĩ xong lại tự lẩm bẩm: "Đã hôn 35 lần rồi? Còn phải hôn thêm 65 lần nữa."

Haizz, Tạ Kỳ vì giảm bớt thủ tục nên trực tiếp đưa tay Tần Dịch Chi che lên mặt mình, bờ môi chạm vào lòng bàn tay mềm mại đầy đặn của anh. Cậu duỗi thẳng hai ngón tay thon dài của Tần Dịch Chi, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, mặt của cậu nhỏ như vậy, bàn tay của Tần Dịch Chi như phủ được hết, thậm chí ngón tay còn chụp lên mái tóc đen mềm của cậu.

Cũng chính vì như vậy mà đôi môi mềm của cậu dán chặt vào lòng bàn tay của anh.

Mà môi của Tạ Kỳ mềm như vậy, dù không cử động cũng mang theo cảm giác ngứa ngáy, lan từ lòng bàn tay rồi len lỏi vào trái tim trong lồng ngực của anh.

Tạ Kỳ đếm thầm, sau khi lười biếng đếm đủ 65 lần thành công là cậu có thể về nhà luôn.

Và trong quá trình đó thật ra cũng khó chịu vì bàn tay Tần Dịch Chi quá lớn, lúc dính vào mặt khiến cậu thở hơi khó khăn, hơi thở từ mũi phả ra làm ướt lòng bàn tay đối phương khiến Tạ Kỳ hơi lúng túng.

Lúc đếm được ba mươi lần, Tạ Kỳ chợt cảm nhận ngón tay Tần Dịch Chi hơi cong lại, đầu ngón tay ấm áp từ từ xoa nhẹ lên mái đầu mềm mại của cậu, trượt xuống trán, sống mũi hệt như đang vuốt ve khắc họa lại ngũ quan trên gương mặt Tạ Kỳ.

Tạ Kỳ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cậu còn chưa kịp đếm xong đã vội nắm lấy tay Tần Dịch Chi, dùng động tác thô bạo ném về phía giường.

Những ngón tay đó cuộn lại bên hông rồi lại duỗi ra như không có chuyện gì, sau đó lại bất động.

Tạ Kỳ: "..."

Cậu cầm điện thoại đặt trên hộc tủ, tìm kiếm 'người sống thực vật có ý thức hay không?' kết quả cho ra là không có ý thức, các ngón tay ngón chân có phản xạ là nhờ bản năng thần kinh, nhưng cơ thể không có ý thức, suy nghĩ hay nhận thức được.

Người thực vật trong ấn tượng của cậu cũng không có ý thức hay suy nghĩ, nên chắc...chỉ là phản xạ thôi nhỉ?

Tạ Kỳ bị dọa, trái tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng.

Cậu nhắn cho Diêu Văn Châu một tin báo nhiệm vụ hôm nay.

Mặc dù còn thiếu vài chục nụ hôn nữa mới xong, nhưng nhiệm vụ cũng coi như đã hoàn thành.

Nghĩ như vậy nên cậu định đi về, nhưng vừa quay người đi được vài bước, trong lòng lại cảm thấy bất an: "Còn thiếu 35 cái nữa, thôi cứ hôn cho xong vậy."

Một tháng 20 vận cơ mà!

Tạ Kỳ muốn về rồi nhưng vẫn quay sang nhìn người đàn ông kia một lúc lâu, sau đó mới cầm tay anh lên, không dám lười biếng dán lên mặt nữa mà đàng hoàng tự cầm lấy tay anh hôn.

Miệng cậu mau chóng bị chuột rút.

Tiền này cũng không dễ kiếm tẹo nào.

Hôn xong, Tạ Kỳ vừa đặt tay xuống là quay người đi khỏi.

Nhưng trước khi rời khỏi bệnh viện cậu còn phải đi thăm mẹ của mình.

Tạ Kỳ đến phòng Khương Tư Ninh, mẹ Lý Tư Văn cũng ở đây vừa khéo đến đưa cơm thì gặp nhau.

Bà vừa trông thấy Tạ Kỳ đã 'ôi' một tiếng, hỏi: "Tạ Kỳ con đã ăn cơm chưa?"

Tạ Kỳ đáp: "Không sao lát con về ăn ạ."

Cậu đến trường giường bệnh, cẩn thận nhìn Khương Tư Ninh rồi nói: "Mẹ hồng hào rồi đó, không còn tái nhợt như lúc trước nwuax."

Vẻ mặt Khương Tư Ninh vẫn còn hơi u buồn, bà nghe cậu nói vậy cũng không cười mà đáp: "Chẳng phải 5 giờ là con tan học rồi sao? Bây giờ sắp 7 giờ mà con vẫn chưa ăn cơm nữa hả?"

Tạ Kỳ nghe xong liền hiểu ngay ẩn ý của bà, ý bà là hai tiếng này cậu làm gì mà chưa chịu ăn.

Tạ Kỳ bình tĩnh nói: "Con còn học bù nên chưa ăn."

Khương Tư Ninh hỏi: "Học bù?"

Tạ Kỳ đáp: "Vâng, học bù, học phí còn mắc lắm, một giờ 200."

Khương Tư Ninh vẫn không vui vẻ, không nói lời nào.

Tạ Kỳ đành phải hỏi bà: "Sao vậy? Mẹ cứ nói thẳng đi."

Khương Tư Ninh nói: "Bác sĩ nói con đã trả hết 30 vạn, làm sao con trả được 30 vạn đó, con lấy tiền đâu ra?"

Tạ Kỳ không muốn nói, Khương Tư Ninh lại hỏi không ngừng: "Mẹ thật sự muốn biết à?"

Mẹ Lý Tư Văn cũng tò mò cứ đứng chần chừ bên cạnh không đi.

Khương Tư Ninh nói: "Tất nhiên muốn rồi! Con vẫn là học sinh kiếm đâu ra nhiều tiền vậy? Đừng nói con đi làm chuyện gì xấu chứ?"

Sắc mặt bà tái đi, cắn môi nói một cách khó tin: "Chẳng lẽ đi bán thận?"

Bà nói rồi còn đưa tay kéo đồng phục Tạ Kỳ, làn da trắng nõn lộ ra nhưng không có lấy vết thương nào: "...Không phải bán thận? Vậy con làm cái gì?"

Tạ Kỳ thấy bộ dạng căng thẳng đó của bà, biết là không giấu được đành nói: "Con nhận công việc chăm sóc bệnh nhân, lương rất cao."

Khương Ninh Tư không tin, ánh mắt nhìn Tạ Kỳ tràn ngập sự nghi ngờ: "Nhận được 30 vạn tiền lương luôn à?"

Tạ Kỳ nói không chớp mắt: "Vâng, trả trước hai năm tiền lương mà."

Khương Tư Ninh: "...Vậy à? Con không lừa mẹ đúng không?"

Con lừa mẹ làm gì? Đây là sự thật. Tạ Kỳ nói xong cũng không muốn nói thêm nữa: "Được rồi, mẹ ăn cơm đi, con phải về đây."

Khương Tư Ninh nói: "Được rồi."

Chờ sau khi Tạ Kỳ đi, Khương Ninh Tư mới hỏi mẹ Lý Tư Văn: "Bà xem có phải nó gạt tôi không?"

Mẹ Lý Tư Văn cười xấu hổ nói: "Tiểu Kỳ kể với Tư Văn là nó kết hôn điện tử, chồng là người thực vật, tháng cho nó tận 1000 vạn tiền sinh hoạt."

Khương Tư Ninh: "..."

Vậy bà thà tin là cậu sẽ chăm sóc bệnh nhân rồi nhận được 30 vạn tiền lương cho rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.