Thật sự Tạ Kỳ không muốn, cậu hôn môi Tần Dịch Chi đã là giới hạn lắm rồi --- đừng nói gì đây còn là nụ hôn đầu của cậu!!! 
Mặc dù nó cũng không có ý nghĩa thực tế gì đối với cậu nhưng hôn môi một người đàn ông vẫn rất kỳ quái. 
Nhất là khi người đàn ông đó là người thực vật, lại còn bị người khác nhìn thấy, nếu không sẽ còng đầu cậu lên đồn công an thì sao? 
Đúng là bỉ ổi mà! 
Tạ Kỳ nói một cách khéo léo rằng: "Dạ thôi ạ, con cảm thấy như vậy có hơi quá đáng." 
Diêu Văn Châu nói: "Quá đáng chỗ nào? Chẳng phải hai đứa đã...sinh hoạt tình dục ừm, vậy khi đó con bao nhiêu tuổi?" 
Tạ Kỳ: "..." 
Không phải, đến ngay cả chuyện này mà cũng hỏi được sao? 
Trên gương mặt trắng nõn của Tạ Kỳ hiện lên một nét đỏ ửng, đến cả đầu lưỡi cậu cũng suýt quắn cả lại: "...Con không có, cái đó con chưa làm." 
Cậu khựng lại một chút rồi bịa thêm: "Bao nhiêu năm nay tụi con chỉ mới nắm tay nhau thôi." 
Diêu Văn Châu: "Hả? Chỉ nắm tay thôi á?" 
Tự dưng Tạ Kỳ cảm thấy giọng điệu của Diêu Văn Châu có phần thất vọng: "...Dạ, chỉ nắm tay thôi ạ." 
Cho nên đừng bắt cậu phải hôn anh ấy nữa! 
Diêu Văn Châu nói: "Thôi được rồi, mẹ còn tưởng hai đứa là những tấm chiếu đã trải đời lắm rồi chứ." 
... Tạ Kỳ nói chuyện với bà, số lần cậu im lặng càng lúc càng nhiều lên. 
Diêu Văn Châu thỏa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-no-mieng-tien-di/3332241/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.