Tạ Kỳ không ngờ bà lại là một người...thích gì làm nấy đến như vậy.
Cả ảnh này mà cũng thích gửi là gửi vậy sao?
Trong lòng thầm nghĩ là thế nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn nghe lời mở từng tấm ảnh ra nhìn.
Không ngờ Tần Dịch Chi hồi còn bé lại xinh xắn dễ thương như búp bê.
Điều này khiến Tạ Kỳ hơi giật mình, tướng mạo như vậy mà đến khi phát triển lại trở thành bộ dạng tuấn tú như vây giờ, thậm chí còn cao lớn gấp mấy lần nữa.
Tạ Kỳ không khỏi cảm thấy càng tò mò nhiều hơn về Tần Dịch Chi, hỏi Diêu Văn Châu: "Con có một vấn đề...là làm sao mà anh ấy thành người thực vật vậy ạ?"
Một người đàn ông hào hoa phong nhã như vậy lại trở thành người thực vật không thể chăm sóc được cho bản thân mình, đúng là...quá đáng tiếc.
Diêu Văn Châu nhắc đến đây lại nổi giận: "Là Dịch Chi bị người ta hãm hại, chuyện này không nói rõ được, tóm lại nó nhất định phải tỉnh dậy thật nhanh. Hồi đầu nó làm tổng giám đốc vận hành của tập đoàn Tần thị --- vị trí vốn nên là của nó, là con trưởng, tất cả mọi thứ đều nên là của nó, như rồi ông nội đổi người khác --- con nói xem, nó có lý chút nào không?"
"Dịch Chi gặp chuyện thì ai được lợi nhất thì kẻ đó chính là hung thủ!"
Tạ Kỳ: "..."
Đến chuyện này mà bà cũng nói với cậu sao? Với cả, bà kể chuyện này rõ ràng lưu loát như thế khiến cậu hơi giật mình.
Tạ Kỳ lảng sang chuyện khác: "Con vừa mới nói chuyện với anh ấy thấy anh ấy không phản ứng gì, con nghĩ trước đó là do ngoài ý muốn nếu không đánh thức anh ấy được thì sao ạ?"
Lòng Diêu Văn Châu ngập tràn tự tin đáp: "Đừng lo, mẹ tin con mà."
Tạ Kỳ: "..."
Đến cậu còn không tin cậu đó.
Nói chuyện phiếm với Diêu Văn Châu xong, Tạ Kỳ thấy mình như gỡ được gánh nặng, nhão nhào lên giường, mí mắt nặng trĩu rũ xuống. Giấc ngủ đêm nay tốt đến lạ.
Sáng hôm sau, Tạ Kỳ tràn đầy năng lượng, xem thời khóa biểu, cất những cuốn sách cần thiết vào cặp rồi đi đến trường.
Ngôi trường cậu theo học là trường công lập thuộc hàng đầu thành phố, là dạng trường học lâu năm ở thành phố A, tư bản hùng hậu
Khuyết điểm duy nhất của ngôi trường này là thức ăn căng tin quá dở, giống như đồ ăn còn thừa mứa của heo vậy.
Vóc dáng hai năm nay của Tạ Kỳ cũng không liên quan gì đến đồ ăn căng tin cả mà nhờ phần lớn vào tài nấu ăn của thầy Hầu.
Mặc dù cậu rất ít khi nào nói với ông vì thật ra cũng không biết phải nói gì tại không có cùng chủ đề để nói, hơn nữa cảm thấy không nhất thiết phải nói ra những chuyện đó, cho nên cậu vẫn duy trì chuyện đó mãi đến bay giờ. Nhưng đồ ăn thầy Hầu nấu Khương Tư Ninh ăn không được bao nhiêu vì đa số đều do cậu ăn hết, hơn nữa cậu biết thầy Hầu làm người cũng không hề tệ.
Sau khi Tạ Kỳ đến trường, cũng sắp đến giờ học sớm nhưng có không ít bạn bè đến hỏi thăm quan tâm cậu.
Tạ Kỳ vẫn luôn miệng nói ổn ổn, giải quyết xong hết rồi chứ không tiết lộ gì nhiều nữa.
Thật ra nhân duyên của Tạ Kỳ ở trường vẫn rất tốt, bởi vì gương mặt xinh đẹp lại thêm học hành tốt --- Hai điều đó đối với một thiếu niên đương thời thanh xuân mà nói là thứ chí mạng, thành ra có không ít người viết thư tình cho Tạ Kỳ, trong đó con trai cũng có không ít.
Nhưng hoàn cảnh gia đình Tạ Kỳ không phải là bí mật gì cho nên sau khi gia đình cậu gặp chuyện thì gần như ai cũng thổn thức theo.
Bởi vậy sau buổi tan học tiết thứ hai, ngoài cửa lớp đã có một người tiếng tăm lừng lẫy đến nói Tạ Kỳ ra ngoài một chút.
Tạ Kỳ biết người này, là người nổi tiếng nhất trong trường tên là Lý Tử Nghị, thường xuyên ẩu đả đánh nhau và cũng hay đọc bảng kiểm điểm trước cờ.
Cậu cũng không sợ người ta sẽ làm gì với mình nên cũng ra ngoài với hắn.
Nào ngờ đến đoạn lối rẽ hành lang không bóng người, đối phương đã vào thẳng vấn đề nói với Tạ Kỳ là: "Nghe nói cậu rất thiếu tiền, tôi có thể cho cậu mượn, có thể giúp cậu, chỉ cần cậu làm bạn trai của tôi thì mỗi ngày tôi cho cậu 3 vạn."
Tạ Kỳ: "..."
Cậu ngơ ra một cục, không ngờ chuyện lại trở thành như vậy.
Cậu hơi nghi hoặc hỏi: "Một học sinh như cậu thì lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
Lý Tử Nghi ngạo mạn nói: "Tôi là phú nhị đại mà."
Tạ Kỳ: "..."
Tạ Kỳ không kiềm lòng được nhéo mũi một cái rồi nói: "Ngại quá à, bây giờ tớ không thiếu tiền nữa cho nên không nhận lời cậu được đâu."
Lý Tử Nghị vẫn rất ngạo mạn: "Cậu không thiếu tiền nữa? Cha dượng với mẹ ruột cậu còn nằm trong bệnh viện thì sao cậu không thiếu tiền. Giờ phút này tôi cậu thôi dùng lòng tự trọng của mình nữa được không? Thôi vầy đi, cậu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cho cậu một vạn thế nào? Cậu biết ở ngoài có nhiều mb ngủ một đêm cũng không được một vạn như vậy đâu, cậu cân nhắc cho kỹ đấy nhé."
Tạ Kỳ: "..."
Thật sự cậu không muốn nói nữa, hóa ra giá thị trường của cậu tốt đến vậy sao?
Tạ Kỳ đưa mắt nhìn cậu trai cao lớn này rồi nói với giọng lạnh nhạt: "Xin lỗi nhé, tớ không thích con trai, tớ cũng biết mình rất ưu tú rất quyến rũ, nhưng cậu cũng đừng vì thế mà nói những lời đó để thu hút sự chú ý của tớ."
Lý Tử Nghi không ngờ cậu lại nói vậy nên hơi ngẩn người ra.
Tạ Kỳ quay người định đi, Lý Tử Nghị chợt nói: "Cậu vờ vịt cái gì chứ?"
Hắn duỗi tay ra tóm lấy cổ Tạ Kỳ, kết quả còn chưa đụng được đã bị Tạ Kỳ tóm lấy tay ném hắn ra phía sau.
Cậu đã quá nhiều năm không sử dụng chiêu này, thắt lưng Tạ Kỳ gần như gãy nát, đau đớn khiến hắn khẽ rít lên, nhưng trên mặt cậu lại không có biểu hiện gì, sau khi ngã, cậu duỗi chân đá vào Lý Tử Nghị, quay người bỏ chạy.
Dáng người cậu cao, chân cũng dài nên chẳng mấy chốc đã chạy biến đi rất nhanh.
Lý Tử Nghị nghẹn nghèo nhếch miệng bỏ chạy, hắn nào có ngờ Tạ Kỳ lại có võ như thế, trông giống hệt như đám con trai yếu ớt hay đọc sách.
Đàn em Đào Trạch Khải của thấy Tạ Kỳ chạy thì chạy bén lại, mắt thấy mặt mày hắn hết trắng lại đen bèn do dự hỏi: "Đại ca sao vậy? Tạ Kỳ không chịu hả đại ca?"
Lý Tử Nghị phẫn nộ nói: "Cút, làm gì dễ dàng chịu như vậy!"
Tào Trạch Khải cẩn thận nhắc nhở: "Anh cá cược với Triệu Văn Bác cũng mấy ngày rồi, ba vạn lận đó, đừng nói lần này không cánh mà bay nha."
Trong nhà Lý Tử Nghị có tiền thật nhưng cũng không đến mức mỗi tháng có thể chi ra ba vạn, rõ ràng là lừa người khác rồi. Lúc trước trường mở ra đợt quyên góp nên ai cũng biết Tạ Kỳ thiếu tiền. Lý Tử Nghị thích con trai, cũng hẹn hò với vài người rồi, nhưng lúc nói chuyện này với Triệu Văn Bác, hai người đá cược, tiền cược chính là ba vạn đó.
Nếu Lý Tử Nghị có thể nắm Tạ Kỳ trong tay, Tạ Kỳ xinh trai như vậy thì cậu có thể kiếm rất nhiều tiền bằng cách làm phim và bán nó trên mạng - Phim khiêu dâm trên mạng kiếm được cực kỳ nhiều tiền.
Trong lòng Lý Tử Nghị có dã tâm cực kỳ lớn, nếu có được Tạ Kỳ chắc chắn sẽ lời. Nào ngờ Tạ Kỳ lại guori như vậy ---- lại còn học cả võ.
Vẻ mặt Lý Tử Nghị nham hiểm, nhẹ nhàng nói: "Còn một tuần nữa thôi, sớm muộn gì cũng tóm được nó."
*
Thắt lưng Tạ Kỳ bị đau.
Cậu cứ xoa eo mình mãi nhưng nó vẫn không dứt được. Trong nhà vẫn còn cao dán nhưng sau khi tan học trời cũng không còn sớm nữa nên Tạ Kỳ không về nhà.
Cậu xách cặp lên, cầm ô nhỏ lao thẳng đến bệnh viện.
Tạ Kỳ gửi mẹ Lý Tư Văn một ngàn nhờ bà trưa chiều đưa cơm khoảng độ mười ngày, cho nên cơm chiều của Khương Tư Ninh cũng được giải quyết xong.
Khương Tư Ninh hỏi cậu lấy tiền ở đâu ra nhưng cậu không nói, chỉ thất thần nghĩ, thật ra cũng nhờ hai mẹ con họ vẫn còn may mắn.
Có thể khi Khương Tư Ninh còn trẻ đã kết hôn với phú nhị đại, rồi đến lúc cậu 18 tuổi cũng gặp phải phú nhị đại làm 'chồng' mình.
Đối với những chuyện bất ngờ khi cậu chỉ mới 18 tuổi thế nào, chưa nói đến chuyện cậu kết hôn mà thậm chí nó còn không được pháp luật bảo vệ.
Cho nên Tạ Kỳ rất ý thức với vị trí của mình, cậu không mong mỏi gì nhiều cả.
Tạ Kỳ chạy tới bệnh viện, lần này cậu không vội cũng không tìm một góc riêng để giấu xe đạp công đi mà đi thẳng vào khu vực bên ngoài của bệnh viện.
Cậu không đi thăm Khương Tư Ninh trước mà tìm bác sĩ, trao đổi thời gian phẫu thuật cho thầy Hầu xong, cuối cùng cũng chọn là chiều ngày mai.
Sau khi thảo luận xong rồi mới đi tìm Tần Dịch Chi.
Lúc đó nhận tiền thấy rất thoải mái, đến sư thật sự vào việc rồi Tạ Kỳ mới cảm thấy khó xử.
Cuối cùng thì cậu cũng chẳng quen biết gì Tần Dịch Chi, nên hiển nhiên sẽ không có cảm tình, cậu phải nói cái gì đây chứ?
Tạ Kỳ ngồi xuống ghê,s thấy bên cạnh vẫn còn hoa quả tươi, dù Tần Dịch Chi không ăn nhưng ngày nào cũng được đổi sang loại mới.
Tất nhiên trái cây sẽ vào dạ dày của các điều dưỡng.
Tạ Kỳ cũng cầm lên một trái chuối lót bụng không chút khách khí, sau khi giọng dịu dịu rồi cậu mới nói chuyện với Tần Dịch Chi, nói gì nghỉ, thôi thì nói chuyện của bản thân.
Cậu nói rằng: "Không ngờ giá thị trường của em tốt thật. Sáng nay có một bạn nam nói muốn bao dưỡng em, cho em tháng ba vạn, em không chịu, xong rồi nói em ngủ với người ta một đêm, cho em một vạn, nói cái gì mà giá mb trên thị trường còn không đến mức đó đâu. Thế là em đánh anh ta một trận đến mức eo mình cũng bị đau, đau lắm, chờ lát nữa em phải về nhà dán cao lên mới được."
Tạ Kỳ cứ nói, trong lòng vẫn còn chút lo lắng nên hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, liếc lên phần camera mini rồi bắt đầu to gan nói: "Em không cố ý muốn 'gả' cho anh đâu, nhưng mà thật sự mẹ anh cho em nhiều quá, em lại đang thiếu tiền nên em mới đồng ý. Sau này anh mà tỉnh rồi thì...ừm, đừng trách em nhé."
Giọng Tạ Kỳ rất hay nên nói chuyện dễ nghe cực kỳ, giống như tiếng châu ngọt trên chén, lại giống như dòng suối thanh mát sạch sẽ. Cậu cứ từ từ không nhanh không chậm, chỉ điểm này thôi cậu đã không giống như những người khác. Thậm chí khi cậu đọc bài cho hắn nghe, còn nói nhiều hơn nữa.
Mắt Tạ Kỳ nhìn lâu quá nên lại bắt đầu đau, cậu lấy thuốc nhỏ mắt trong túi ra, nhỏ một lượt xong mới nói tiếp: "Em tin anh cực kỳ đẹp trai như vậy thì sự rộng lượng sẽ rất lớn."
Lúc cậu nói, chất lỏng trong mắt vẫn còn long lanh mơ màng, tầm nhìn mơ hồ, nhưng cậu cũng nhìn thấy ngón tay của người trên giường đang cử động.
Cậu giật mình, lập tức lấy giấy lau mắt trong mắt để nhìn mọi thứ rõ ràng lại. Sau khi nhìn sang Tần Dịch Chi, cậu thấy đôi tay vẫn cứ nằm yên ổn ở đó.
Tạ Kỳ hỏi với vẻ hơi hoài nghi: "Đừng nói anh tỉnh rồi nhé?"
Động đậy ba lần bốn lượt trước mặt cậu nên khó tránh khỏi sự hoài nghi từ cậu, rằng Tần Dịch Chi đang vờ làm người thực vật thôi.
Cậu cố ý đưa tay ra, nhẹ nhàng cào mu bàn tay rồi cẩn thận quan sát phản ứng của anh, nhưng lại thấy anh nằm im không nhúc nhích.
Tạ Kỳ lại đứng lên, quay người về phía Tần Dịch Chi, cầm nắp bút cào cào vào lòng bàn chân Tần Dịch Chi.
Và tất nhiên kết quả không hề có gì.
Được rồi, chắc là không phải giả đâu.
Tạ Kỳ ngồi lại nói: "Em trách lầm anh rồi, hóa ra anh là người thực vật thật."
"Ngẫm lại cũng đúng, ai lại đi giả vờ làm người thực vật chứ, có rảnh đến vậy đâu." Tạ Kỳ nhìn người đàn ông trên giường, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Bỗng nhiên di động vang lên, Tạ Kỳ vừa cầm đã thấy là Diêu Văn Châu mẹ Tần Dịch Chi gọi tới.
Tạ Kỳ bắt máy, giọng nói của Diêu Văn Châu lập tức truyền tới: "Tiểu Kỳ, con đến bệnh viện chưa?"
Tạ Kỳ đáp: "Rồi ạ."
Diêu Văn Châu hỏi: "Vậy Dịch Chi có phản ứng gì chưa con?"
Tạ Kỳ ăn ngay nói thật: "Không có ạ...em nghĩ hôm qua là ngoài ý muốn thôi."
Diêu Văn Châu nói: "Không thể nào! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?! Tiểu Kỳ hay con hôn nó một cái đi, chẳng phải người đẹp ngủ cũng được thức tỉnh bằng nụ hôn chân chính sao? Con hôm thử xem thế nào!"
Tạ Kỳ: "??"
Thôi, cái này hơi quá, sao thần tiếp làm được chứ!
Diêu Văn Châu thấy cậu im lặng lập tức nói: "Con không muốn à? Đừng sợ, ngày nào mẹ cũng nhắc điều dưỡng đánh răng cho nó cả."
"......" Tạ Kỳ: "Không phải, không phải con lo chuyện đó...bây giờ anh ấy không biết gì hết, con hôn ảnh, có phải hơi quá rồi không?"
"Quá chỗ nào? Chẳng phải hai người đã quan hệ thể xác với nhau rồi sao? Bây giờ danh phận phu thê đường đường chính chính như thế, con hôn cũng bình thường thôi! Mau hôn đi! Lỡ hôn cái rồi tỉnh thì sao!"
Tạ Kỳ: "......"
Tuy rằng đã biết Diêu Văn Châu hay giựt đùng đùng nhưng như vậy cũng quá giới hạn rồi.
Người đẹp ngủ trong rừng là cổ tích, làm sao thành hiện thực được?
Diêu Văn Châu thúc giục cậu: "Con nhanh đi, hôn đi, phải hôn môi nha, phim hoạt hình diễn vậy đấy, hôn cái là tỉnh ngay!"
"..." Tạ Kỳ do dự hỏi: "Nếu ảnh không tỉnh lại thì sao ạ?"
Diêu Văn Châu nói: "Vậy hôn thêm mấy lần nữa đi!"
Tạ Kỳ: "."
Thôi, cái này cũng hơi...
Tạ Kỳ đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn đôi môi tái nhợt của Tần Dịch Chi, nó hơi mỏng nhưng trông cũng đẹp.
Mà đôi môi đẹp ấy lại của là một người đàn ông.
Tạ Kỳ cảm giác mình chơi hơi quá tay, bây giờ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Diêu Văn Châu nói: "Con hôn chưa? Mau hôn đi chứ, là nụ hôn tình yêu mà."
Tạ Kỳ: "......"
Được rồi, 20 vạn một tháng, hôn thì hôn, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Cậu cúi xuống, nhắm mắt lại nặng nề hôn lên môi Tần Dịch Chi một cái, còn kêu một tiếng 'chụt'.
Tạ Kỳ hôn xong rồi nói với Diêu Văn Châu bên kia: "Con hôn rồi nha, anh ấy không.." phản ứng."
Còn chưa kịp nói hai chữ cuối Tạ Kỳ đã tận mắt thấy năm ngón tay của Tần Dịch Chi hơi cuộn tròn một chút, cậu trợn mắt lên, lẩm bẩm: "Hình như...có tác dụng thật ạ?"
Diêu Văn Châu: "! Nó tỉnh sao?"
Tạ Kỳ bình tĩnh lại, nói: "Không phải, ngón tay anh ấy cử động ạ."
Diêu Văn Châu lập tức hưng phấn: "Trông nó hưng phấn kìa, chắc với nó đó chính là một kích thích rất lớn, chiêu này hữu hiệu quá, đúng là nụ hôn tình yêu! Con hôn thêm mấy cái nữa đi! Mau Mau Mau!"
Lại nghĩ đến cái gì đó, chợt ngượng ngùng ngập ngừng nói với Tạ Kỳ: "À thì lưỡi, con biết hôn lưỡi không? Duỗi ra một chút nhé...ôi chao, sao còn phải để mẹ dạy con vậy, mắc cỡ muốn chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]