"Tôi biết ngay mà!"
Diêu Văn Châu thật sự là phá cửa xông vào.
Bà lao đến trước mặt Tạ Kỳ, đau lòng thôi rồi nói: "Mẹ đoán là con còn lời giải thích! Hóa ra là vậy, vì Dịch Chi không cho con nói ra đúng không!"
Tạ Kỳ: "..."
Không phải, do cậu nói đại thôi mà.
Diêu Văn Châu đau lòng: "Dù nó học rất giỏi, tất nhiều phương diện không cần mẹ phải lo nhưng về phương diện này đúng là mẹ chưa dạy dỗ nó tốt, đã yêu rồi thì sao lại yêu bí mật như vậy được!? Quả thật không có trách nhiệm gì cả mà!"
Lại nhìn sang vẻ ngoài xinh đẹp ngây ngô của Tạ Kỳ. Thật sự Diêu Văn Châu không biết nên nói thế nào cho phải, đứa nhỏ điển trai như vậy lại còn hiểu chuyện, vậy mà Dịch Chi lại...
Con của bà lại là thứ cặn bã tra nam như thế!
Tạ Kỳ: "..."
Cậu muốn nói lại thôi: "Không phải đâu cô, Dịch Chi có lý do của anh ấy không ảnh hưởng gì đến con đâu ạ..."
Tạ Kỳ càng nói càng đổ mồ hôi hột, mấy lời dối trá này càng nói càng quá lên, may mà người này bất tỉnh chứ nếu mà tỉnh rồi có khi đầu cũng đầy dấu chấm hỏi.
Diêu Văn Châu bỗng cao giọng: "Con còn nói giúp cho nó! Con hồ đồ quá con ơi!"
Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, sao yêu vào lại lo lắng nhiều đến thế.
Tạ Kỳ: "..."
Ngô Trang đứng cạnh cũng không chịu được nữa phải nói với Diêu Văn Châu: "Phu nhân, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-no-mieng-tien-di/3327652/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.