Tạ Kỳ nghệch ra còn người phụ nữ kia thì giàn dụa nước nước nói: "Đừng khóc nữa, ầy! Vất vả biết bao nhiêu mới tìm đến tận bây giờ!"
Sau khi đau lòng xong bà nhìn Tạ Kỳ một cách cẩn thận xong rồi lại thấy hơi đắc ý một chút, quả là con trai bà có mắt nhìn người, cậu bé này xinh trai thật đấy, mắt to mũi cao khuôn miệng nhỏ nhắn, đúng là một tiểu mỹ nhân!
Nhưng nhìn mặt cậu hơi non nên phu nhân bèn hỏi: "Con nhiêu tuổi rồi?"
Tạ Kỳ bắt đầu hiểu hiểu ra, vỡ lẽ chắc là bà đã hiểu lầm điều gì đó. Cậu còn đang định lên tiếng đính chính thì chợt liếc mắt thấy Ngô Trang đứng phía sau bà lớp mắt điên cuồng.
Tạ Kỳ khựng một chút rồi mới hiểu ra, xong cậu không nói nữa mà chỉ trả lời câu hỏi trước đó: "Con 18 ạ."
Vị phu nhân ấy tên là Diêu Văn Châu sững người, tặc lưỡi đáp: "Nhỏ thật."
Vậy chẳng phải 14 tuổi đã quen với Dịch Chi rồi sao?
Trời đất, không ngờ con trai bà...vô độ như vậy! Vậy là phạm tội đấy!
Diêu Văn Châu chột dạ trong thoáng chốc, không dám nhìn Tạ Kỳ, giọng của bà cũng thấp hơn khi nãy: "Con yên tâm, nhà họ Tần chúng ta sẽ không bạc đãi con đâu! Thôi thì vầy, cô làm chủ cho các con, các con kết hôn đi nhé."
Tạ Kỳ: "???"
Không phải, sao chủ đề lại xoay đến mức này rồi, có phải bà ấy hiểu lầm cái gì không?
Có thể nét ngạc nhiên trên gương mặt Tạ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-no-mieng-tien-di/3327651/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.