Nói thì nói vậy nhưng vấn đề thì vẫn phải giải quyết. 
Tạ Kỳ làm cũng rất nhanh nhẹn cứng cáp, vừa nghĩ xong là chuẩn bị hành động ngay. 
Vào tháng này đến cả buổi trưa cũng không có lấy chút nắng, trời bắt đầu se se lạnh. Lúc Tạ Kỳ đi từ nhà ra còn cầm theo một chiếc áo len mỏng mặc đại vào, bên ngoài mặc thêm chiếc áo đen. 
Dáng người Tạ Kỳ cao cao lại ưa nhìn, bao giờ cũng thu hút những ánh mắt ngạc nhiên từ người khác. Nhưng thị lực của cậu lại kém còn thêm cả chuyện không thích đeo mắt kính thành ra về cơ bản cậu chẳng hề để ý đến vẻ mặt hay ánh mắt của người ta --- cũng chính vì như vậy, đôi khi cậu 'nhìn không hiểu' ánh mắt của họ. 
Tạ Kỳ ngồi tàu cao tốc đi thẳng đến thành phố B, nơi cậu đã sinh ra và lớn lên. 
Thành phố B rộng lớn vô cùng, còn phát triển mạnh mẽ hơn nhiều so với thành phố A. Tạ Kỳ nhớ rõ năm ấy khi cha mẹ ly hôn, giá nhà ở thành phố B đã lên tới bảy tám vạn một mét vuông, bây giờ dù cậu không muốn để ý nhưng thông tin liên quan tới giá phòng cứ đập vào mắt cậu liên tục. 
Hiện tại giá trung bình ở thành phố B đã lên đến mười mấy vạn một mét vuông. 
Hơn nữa nhà họ Tạ còn có nhiều bất động sản ở khắp nơi trong thành phố. Tạ Kỳ tính toán cẩn thận, cộng tổng số tiền có khi phải hơn cả trăm triệu. 
Biết vậy hồi đó vật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-no-mieng-tien-di/3322957/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.