Cẩn Ngôn lập tức bối rối. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến kiểu khóc này của Tần Lam, nó trẻ con, y hệt như một đứa con nít bị mất món đồ chơi mà nó ưa thích. Tay chân luống cuống, cô chạy nhanh tới, nhưng vẫn giữ khỏang cách với nàng.
- Này này! Đã tối rồi, cô đừng làm ồn, hàng xóm qua mắng vốn, khổ tôi lắm.
- Huhuhu, Ngôn ăn hiếp tôi.. Tôi buồn tôi khóc, huhuhu - Nàng mè nheo, hai tay chùi chùi nước mắt.
Cẩn Ngôn hai tay ôm đầu, mắt mở to trao tráo, đôi môi vểnh lên bó tay.
- Thôi nào, cô mà khóc tiếp là tôi tống khứ cô về ngay lập tức!
Nghe câu đó của cô không có tí gì là an ủi dỗ dành mình. Nàng cau mày nín khóc hẳn, sợ cô nóng giận lên đuổi đi thật.
- Khịt! Không khóc thì không khóc! Nhưng với một điều kiện cơ. Ngôn cho tôi ngủ lại đây đi, hứa không làm ồn nữa.
Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, cô thở dốc rồi nhìn nàng, thấy nàng đưa tay lên trời thề thốt, một hình ảnh dễ thương này... Nhưng cô lắc đầu cho qua rồi nói:
- Nhà tôi chỉ có một phòng, một giường. Cô ngủ thì ngủ ở nệm tôi, đừng tưởng tôi lo cho cô, là tôi không muốn cô bị gì thì mẹ cô lại đến đây.
- Thế còn Ngôn ngủ ở đâu?
Cô lấy tay chỉ vào cái ghế dài mà nàng đang ngồi nói:
- Ở đó, cô còn thắc mắc cái gì nữa không?
- Ừm... Nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883590/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.