Bác sĩ!! Bác sĩ!!!
Tiếng kêu thất thanh vang vọng lên ở khu hành lang. Nàng vội vã chạy đi kêu gọi bác sĩ, Nhiếp Viễn lên cơn co giật. Một lúc sau thì có bác sĩ chạy vào, ông ấy kêu thêm vài người y tá bên cạnh đưa dụng cụ hỗ trợ. Nhiếp Viễn vẫn không ngừng co giật, anh hướng mắt nhìn ra Tần Lam đang đứng ở ngoài cửa đang sốt ruột nhìn mình. Lôi trong túi áo ra tờ giấy đã bị nhàu nát bởi sự run rẩy của anh, người y tá đi lại hỏi:
- Anh muốn nói gì sao?
Nhiếp Viễn gật đầu rồi đưa mắt ra ngoài như báo hiệu, cô y tá như hiểu ý của anh, tay cô lấy tờ giấy đó rồi nói:
- Anh cần tôi gửi cho cô gái đứng ngoài kia?
Lại gật đầu, cô y tá thở dài, bác sĩ cùng các y tá khác vẫn nhiệt tình dùng máy hô hấp cấp thời cho anh... Nhưng điều cuối tệ nhất cũng đã xảy ra, anh đã không thể chịu nỗi và trút ra hơi thở cuối cùng của mình.
Mọi người lắc đầu, Tần Lam thừa dịp xông cửa vào chạy đến chỗ anh nằm, nàng đứng như trời trồng, Nhiếp Viễn không sao chứ? Chỉ là ngủ thôi mà phải không?
- Xin lỗi cô, chúng tôi đã cố gắng hết sức... Tôi xin phép.
Bác sĩ cúi đầu chào nàng rồi cùng y tá lặng lẽ đi ra ngoài, nàng cảm giác tai mình như ù đi, mắt vẫn một mực nhìn lấy thân ảnh đang nằm trên giường kia, Tần Lam chạy ào lại kéo chiếc khăn đang che đi mặt anh..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883570/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.