Vừa đến cửa phòng bệnh của Ôn Thất, Tô Thư Kỳ không màn suy nghĩ liền đẩy cửa đi vào. Trên giường bệnh, cô nhìn thấy Ôn Thất toàn thân đều là máu,nhiều nhất là ở trên bụng, có một vết thương do bị đạn bắn.
Xung quanh anh có rất nhiều y tá và bác sỹ nhưng chẳng một ai cầm máu cho hay thực hiện bất cứ hành động sơ cứu bệnh nhân nào.
Tức giận, Tô Thư Kỳ liền tiến đến túm cổ áo một vị bác sỹ đang đứng cầm hồ sơ xem xét.
“Các người đang làm gì vậy? Tại sao không cầm máu cho anh ấy! Các người thấy anh ấy bị thương mà trơ mắt nhìn thế hả? Các người có còn nhân tính không?”
Cô vừa nói vừa siết chặt tay trong cơn giận giữ như muốn bóp chết cái kẻ mặc bạch y nhưng lòng dạ đen tối đang đứng trước mặt.
Các y tá đang đứng bên cạnh hốt hoảng, muốn can ngăn nhưng nhìn thấy gương mặt muốn giết người của Tô Thư Kỳ thì không một ai dám lên tiếng hay động đậy. Còn vị bác sỹ kia thì gương mặt đang dần tái mét vì thiếu ô xi.
Ôn Thất đang bị thương nặng nhưng vẫn chưa ngất đi, anh cố ngăn cản hành động của Tô Thư Kỳ.
“Kỳ...Kỳ...bình tĩnh đi em. Ông ấy...không làm ...gì sai cả...”
Câu văn đứt đoạn vì vết thương khiến anh kiệt sức.
May mắn, Thiên Ân và Lưu Ngọc đến kịp lúc liền xông tới cứu vị bác sỹ đáng thương kia.
“Kỳ Kỳ, cậu mau bình tĩnh lại” –Lưu Ngọc nói với Thư Kỳ
“Bình tĩnh cái gì? Bọn họ để Ôn Thất vết thương chảy nhiều máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-vo-luu-manh/1246496/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.