Sáng hôm sau, Lưu Ngọc rủ Tiểu Nam đi xem bình minh.
"Vợ! Bình minh là gì"
"Là hiện tượng mặt trời mọc vào buổi sáng, rất đẹp!"
"ồ"
"Vậy chúng ta đi đâu để xem được bình minh?"
"Lên đồi"
Lưu Ngọc đưa Tiểu Nam đến ngọn đồi gần làng. Vì sương sớm vẫn chưa ta nên nhiệt độ rất thấp,khá lạnh. Lưu Ngọc không xa lạ với thời tiết này. Nhớ lúc trước,ngày nào ông nội cũng bắt cô chạy lên đây để luyện tập thân thể. Không biết chừng hiện tại ông bà cô cũng đang đi ngắm bình mình ở một ngọn núi nào đó.
Lưu Ngọc nhìn qua Tiểu Nam. Ai đó đang se se lòng bàn tay để bớt lạnh.
"Anh lạnh không?"
"Rất lạnh. Ôm ôm đi"
Cái này gọi là "nhân cơ hội" trong truyền thuyết sao? Không, chắc chỉ là ông xã cô suy nghĩ ngây thơ thôi. Nhưng đang leo núi như này thì làm sao ôm ôm được. Thôi đành để anh vất vả chút vậy.
"Tiểu Nam, trên núi có mấy cục bông chuyển động rất đep. Anh có muốn lên đó "bắt" chúng không?"
"Cục bông có chuyển động?Thật sao?"
"Không có lừa anh đâu, em đã từng bắt được chúng rồi! Nhưng khi trời sáng thì chúng sẽ biến mất.Anh xem mặt trời đã lấp ló lên rồi kìa. Nếu chúng ta không lên kịp thì không xem được chúng đâu!"
"Vậy phải làm sao mới kịp"
"Chạy! Anh thấy đoạn đường mòn phía trước không? Chúng ta cùng chạy thật nhanh theo lối đó đến cái cây cổ thụ phía xa kia thì sẽ thấy. Không cần chạy hết sức nhưng cũng đừng quá chậm, cứ từ từ chạy, rất nhanh sẽ đến" - Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-vo-luu-manh/1246481/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.