Dương lão phu nhân dừng lại một chút rồi đưa mắt nhìn Lưu Ngọc.
"Chắc con cũng đã biết, ta đã âm thầm cho người phá hoại chuyện tình cảm của con cùng người thanh niên tên Đoạn Hùng, lại còn sắp xếp cho con và Tiểu Nam ngủ cùng một đêm,đúng không?"
Thấy Lưu Ngọc gật đầu, bà tiếp lời: "Ta làm thế bởi vì ta ích kỷ muốn con trở thành cháu dâu của ta, là vợ của Tuấn Nam. Con là một cô gái tốt lại rất thông minh, tài giỏi. Chỉ có con mới thích hợp làm thiếu phu nhân của Dương gia".
"Bà nội, người có phải có tùy tiện rồi không?Người biết không, con còn tưởng người làm thế là có âm mưu gì, hóa ra..."
" Được rồi, bây giờ con hãy thành thật trả lời cho ta biết. Con có yêu đứa cháu ngốc của ta không!"
Lưu Ngọc không do dự mà thành thật trả lời.
"Lúc trước chỉ là muốn tiếp cận để điều tra nhưng bây giờ thì...có chết cũng không thể buông"
"Con không chê nó là kẻ ngốc. Nếu cả đời này nó cũng không phục hồi trí nhớ con cũng không chê nó?"
"Sẽ không!"
"Vậy thì ta yên tâm rồi! Về phần hiểu lầm của con và Kiều Hoa, ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng với nó để mẹ chồng nàng dâu các con hòa thuận"
"Cảm ơn bà nội! Vậy về chuyện người bạn kia của người, người có muốn con thẳng tay giải quyết không?"
"Chuyện đó thì...tùy con. Nhưng ta hy vọng con có thể cho bà ấy một con đường sống"
"Dạ"
----------------------
Sau khi Lưu Ngọc ra viện. Hai bên gia đình đã khuyến khích cô và Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-vo-luu-manh/1246480/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.