Trên khuôn mặt của Khôi xuất hiện vài giọt nước lấp lánh, đôi lông mày cau lại, môi mím lại thành một đường thẳng. Bà Thu thấy vậy thì vội đặt hai cốc nước lên bàn học rồi đi tới bên giường ngồi xuống xoa đầu anh:
" Khôi của mẹ sao lại khóc thành thế này rồi? Dọn dẹp mệt rồi hả?"
Rõ ràng khi nãy bà đi vẫn còn bình thường mà nhỉ? Thoáng cái đã biến thành thế này rồi là sao? Tuy biết không có khả năng Khôi dọn dẹp mệt tới khóc nhưng đột nhiên khóc thế này cũng khiến bà hơi lo lắng.
Bà Thu ngồi bên cạnh dịu dàng xoa tóc anh, được một lúc thì Khôi mới ngước mắt nhìn bà, vành mắt đỏ ửng rưng rưng nước:
" Mẹ ơi... con nhớ Trúc mất rồi."
Vừa nói xong câu đó thì hai giọt nước mắt lại rơi xuống, theo sườn mặt mà rơi xuống ga giường.
Bà Thu đưa tay lau nước mắt cho anh, nhẹ nhàng nở nụ cười:
" Vậy gọi cho con bé đi, nói chuyện rồi sẽ không nhớ nữa."
Khôi lắc đầu
" Khi nãy em ấy gọi cho con, con... con chưa kịp nghe thì máy sập nguồn mất rồi hic..."
Haizz bà thấy hình như con trai bà nhạy cảm hơn thì phải. Lúc trước nó đâu có dễ khóc như này đâu, bị em trai bắt nạt mà chỉ im lặng về phòng chui trong chăn tự ấm ức một mình thế mà bây giờ chỉ vì không kịp nghe máy mà khóc. Ngốc ơi là ngốc, không phải còn có bà ở đây sao?
" Vậy con lấy điện thoại mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-dang-yeu/2707686/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.