Sáng hôm sau Trúc dậy lúc 7 giờ, làm công tác buổi sáng rồi gõ cửa phòng gọi Khôi dậy. Gọi không thấy ai trả lời, Trúc nghĩ Minh với Khôi vẫn còn ngủ nên mở cửa vào, trên giường có mỗi mình Khôi đang úp mặt lên gối ngủ còn Minh thì chẳng thấy đâu. Cô đi đến lay người Khôi gọi anh dậy:
" Khôi ơi dậy, trời sáng rồi."
" Ứ, hông dậy đâu, mỏi." Khôi lầm bầm nói rồi nhích vào trong tránh
" Không dậy thì thôi, anh cứ ngủ lười đi. Sâu lười biếng béo úc ích sẽ không có ai yêu."
Trúc nói xong liền xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng, đi được hai bước thì bị Khôi kéo tay giữ lại
" Anh dậy rồi đây, anh không béo!"
" Ừ ừ không béo, đi đánh răng rửa mặt đi."
Khôi dậy rồi nhưng vẫn ngồi trên giường níu tay Trúc ăn vạ:
" Vợ hết thương anh rồi. Anh mỏi thế này mà vợ gọi dậy rõ sớm, không để anh ngủ thêm tí. Vợ phải hôn anh một cái anh mới dậy được, không thì anh không có sức di chuyển!"
Trúc: "...."
Quay lại 3 phút trước cô nhất định không gọi anh dậy! Từ bao giờ mà biết làm trò làm nũng ăn vạ thế này hả? Chắc chắn Khôi đã biết cô có nhược điểm, thật gian xảo!!!
Biết là không làm Khôi sẽ không đi thật, nhưng mà Trúc không dám hôn! Cô bảo anh nhắm mắt lại dùng hai ngón tay quệt nhẹ lên má anh một cái rồi vội vàng thu tay lại
" Được rồi đấy "
" Vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-dang-yeu/2707409/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.