Hôm đó Phùng thị ra dùng bữa cùng với người trong nhà họ Diệp, không khí rất hòa hợp thị rất biết ơn Diệp gia đã cho con thị một mái ấm. Cũng may là tội nghiệp của mình không đổ lên đầu con cái mình.
Dùng bữa xong người trong nhà ngồi lại nói chuyện, sau đó thị được Lưu Tuệ đỡ trở về phòng nghỉ ngơi. Đỡ mẫu thân lên giường rồi đắp chăn cho bà, Lưu Tuệ nói : " Mẫu thân bây giờ người đã đỡ bệnh hơn rồi sau này phải đi đứng cẩn thận. Lần trước người ngã trong sân làm mọi người đều sợ hãi"
Phùng thị nghe vậy mới nhớ ra, cả ngày hôm nay thị có quá nhiều chuyện muốn làm nên không còn tâm trí nào nhớ đến chuyện này. Nay được Lưu Tuệ nhắc nhớ mới nhớ ra nói : " Con trai, ngày hôm đó ở sân là một người phụ nữ xô ta ngã, không phải ta tự ngã đâu"
Lưu Tuệ nghe vậy sợ hãi hỏi : " Mẫu thân người có biết người phụ nữ đó là ai không? Hoặc người phụ nữ đó trông như thế nào? "
Phùng thị cố gắng suy ngẫm, không phải vì bà ta muốn truy cứu vấn đề ai đã hại mình. Mà giờ ngẫm lại một người phụ nữ bộ dạng oán độc xông vào nhà rồi đẩy ngã một người bệnh rất có thể là người có thù oán với nhà họ Diệp. Vậy thì phải nói rõ ra với con trai để y có thể đề phòng, dù sao thị cũng không quan tâm sống chết nữa nhưng con cháu thị thì cần an ổn.
Loading...
Phùng thị suy nghĩ một lúc rồi nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/1801234/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.