Lưu Tuệ bê cháo vào phòng đã thấy Phùng thị mở mắt đang nhìn ra cửa, sau khi thấy mình thì ánh mắt trở nên vui vẻ thều thào gọi tên con trai. Lưu Tuệ vội vàng đi lại chỗ mẹ mình, đặt cháo xuống bàn cạnh giường sau đó nắm lấy tay Phùng thị gọi : " Mẫu thân"
Phùng thị mỉm cười nhìn con trai, chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, thị run run nói : " Con à...ta muốn gặp Lưu Triệt...ta có chuyện nhất định phải nói với y"
Lưu Tuệ đắn đo một hồi, rồi cuối cùng cũng đồng ý nhờ người mời Lưu Triệt lại đây. Khoảng nửa canh giờ sau Lưu Triệt tới nơi sau đó được Lưu Tuệ tâm trạng bồn chồn dắt vào phòng mẫu thân mình. Khi nhìn đến Phùng thị đang nằm trên giường nhìn mình, ánh mắt Lưu Triệt tối đi. Y đã một mắt nhắm một mắt mở cho thị ở đây, thị còn muốn gì nữa.
Phùng thị gọi Lưu Tuệ nhờ y đỡ mình dậy, Lưu Tuệ khuyên không được đành phải đỡ bà ta khó khăn ngồi dậy. Phùng thị vịn gần hết cả người vào Lưu Tuệ mới có thể đứng vững, vừa xuống được giường liền hướng Lưu Triệt quỳ xụp xuống. Làm cho Lưu Triệt và Lưu Tuệ sợ hết hồn còn tưởng thị bị ngã.
Lưu Tuệ vội vàng lại xem mẫu thân mình muốn đỡ thị dậy thì bị thị xua tay cản. Biết mẫu thân mình không phải là bị ngã nên đành quỳ bên cạnh thị. Lưu Triệt nói : " Mời ta đến bày cái trò gì đây? Mau đứng lên đi, ta không thích người khác quỳ trước mặt ta đâu"
Loading...
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/1801233/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.