Cuối cùng Tiết Vinh cũng buông tay xuống lần nào cũng chọt mù mắt thì không đủ mắt để chọt, lại còn có lỗi với bản thân nữa. Diệp Minh và Lưu Tuệ ríu rít với nhau đủ, Lưu Tuệ nói : " Tiết đạo nhân người qua đây ăn cùng đi, hôm nay ta có nấu thêm phần của ngài nếu ngài không chê mời dùng chung với chúng ta"
Tiết Vinh nhướng mày đi qua, có cả phần của mình? Ngó vào trong lồng cơm quả nhiên thấy thức ăn được nấu nhiều thêm, cũng có thêm một bộ chén đũa cho ông. Hàng này cuối cùng cũng biết ý tứ nấu cho mình, ngày nào cũng đến đưa cơm rồi ăn trước mặt người khác không có ý tứ gì hết. Ho nhẹ một tiếng, Tiết Vinh ngồi xuống đợi Lưu Tuệ dọn món ra.
Lưu Tuệ ngượng ngùng cười, mấy lần đến đưa cơm lão nhân gia đều như có như không nhìn qua. Lưu Tuệ mới biết là mình không được chu đáo, vì xưởng gốm có phát cơm cho người làm trong xưởng nên Lưu Tuệ cứ đinh ninh là lão nhân gia có cơm rồi. Thành ra là chỉ chuẩn bị cơm cho một mình Diệp Minh, quên mất việc Tiết Vinh luôn làm việc riêng trong phòng.
Giờ có thêm Diệp Minh làm ở đây, bản thân đưa cơm đến lão nhân gia sẽ phải ngồi nhìn a. Diệp Minh thì không nghĩ nhiều được như thế, vô tâm vô phế cười rồi gắp một miếng thịt vào bát Tiết Vinh nói : " Lão sư ăn mau đi, tức phụ ta nấu ăn ngon lắm"
Diệp Minh vừa ăn vừa cười, tuy là không muốn chia sẻ đồ tức phụ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/1801184/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.