Người bên ngoài bước vào, làm cho Tư Đồ Tôn đang đọc báo liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Con đến rồi.” Tư Đồ Thận lưỡng lự, nói ra câu nói rất bé trong miệng.
Tư Đồ Tôn thu lại ánh mắt nhìn, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong chốc lát không khí trong phòng bệnh đã trở lên căng thẳng hơn.
Đến hôm nay Tư Đồ Thận mới đến bệnh viện, cũng là vì bà nội đã gọi cho anh ba bốn lần để nhắc nhở, anh biết khi mình ở bên cạnh bố đều luôn rất căng thẳng, nên luôn không muốn tới đây thăm ông.
Lúc anh mười tuổi mới cùng mẹ bước vào cửa Tư Đồ gia, trước đây, thậm chí anh còn không được mang họ Tư Đồ, cho đến khi vợ cũ của Tư Đồ Tôn mất đi. Là anh căm hận, nếu không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh, thì lúc đầu đừng có đi lại với mẹ anh, và càng không nên sinh anh ra đời, vì thế từ nhỏ anh đã không hợp với bố mình. Khi mới bắt đầu, Từ Đồ Tôn vẫn còn nhẫn nhịn được với anh, cho đến khi chọn anh là người con trưởng của dòng họ… …
“Không có việc gì, con đi về đây.” Tư Đồ Thận nói, quay người lại định ra khỏi phòng bệnh.
Tần Tô còn đang do dự xem có nên chạy tới ngăn anh lại, cửa phòng bệnh được đẩy ra, lúc này bà nội Tư Đồ Thận tức giận bước vào, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh mắng, “Mày định đi đâu? Mắt nào của mày nhìn thấy bố mày không làm sao hả? con cái mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoan-ngoan-nghe-loi/1968505/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.