Lấy bông tăm chấm vào tuýp thuốc, khi định ngẩng đầu tiếp tục bôi, có người giữ lấy tay cô.
“ Anh về rồi à?” Tần Tô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nheo mày hỏi.
“ Uh.” Tư Đồ Thận trả lời một câu như bình thường.
Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh cô, chẳng biểu cảm gì nói một câu, “Tôi giúp cô.”
“Cảm ơn anh.” Tần Tô mỉm cười, quay người để lưng đối lại với anh, thậm chí còn kéo áo choàng tắm ra một chút.
Tư Đồ Thận bôi thuốc lên trên vết đỏ, cảm thấy người cô co rúm lại, khẽ hỏi, “ Đau à?”
“ Không đau.” Tần Tô ngoảnh đầu, chớp chớp mắt.
Nghe thế, Tư Đồ Thận cau mày, ghét thói quen tỏ ra mạnh mẽ của cô, động tác ở tay cố tình ấn mạnh xuống.
“ Này!” Cô đau đớn, quay người trừng mắt nhìn anh, “ Anh là đồ tiểu nhân, mượn cơ hội báo thù phải không!”
“ Uh.” Lông mày rậm của Tư Đồ Thận nheo lên, khóe miệng cũng nhếch lên theo.
Trong khoảnh khắc, tâm trạng bí bức của một ngày đột nhiên dần biến mất.
Có lẽ bầu không khí như thế đối với hai người là quá hiếm thấy, Tần Tô không muốn lãng phí như thế, không kìm được mở miệng nói chuyện với anh.
“ Bà nội thật sự rất thương anh.”
Người bình thường đều có thể nhìn ra, bà nội hôm nay lao ra đánh anh, chính là không muốn hiềm khích giữa hai ba con càng lớn.
“ Uhm.” Tư Đồ Thận trả lời một câu.
Mẹ anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoan-ngoan-nghe-loi/1968503/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.