Tôi cảm giác có ai đó nhấc mình lên, bế đưa đi. Người thân duy nhất trên đời của tôi là Phong Bà Bà, nhưng tính bà nghiêm khắc, chẳng bao giờ dịu dàng với tôi như người này.
"Anh gọi tôi là tân nương của anh, anh là chồng của tôi sao?"
Anh ta không trả lời, khiến tôi chợt thấy lo lắng.
Người này lai lịch không rõ, lời nói ra thì lập lờ khó hiểu, sao mà giống bọn bắt cóc buôn người quá vậy? Nghĩ đến đây tôi cố gắng giãy giụa, nhìn xuống đất tìm cách nhảy xuống.
Nhưng tôi chợt nhận ra cảnh vật xung quanh lướt qua mình thật nhanh, còn chân của anh ta thì không hề chạm xuống đất....
Tôi còn chưa kịp hét lên "Anh là ma sao?" thì ngón tay thon dài của anh ta đã nhẹ điểm lên trán tôi một cái, một cảm giác lạnh buốt truyền lên tận não, tôi từ từ khép mắt lại....
[...]
"Đứa trẻ ngốc, đã tỉnh được chưa?"
Giọng nói của Phong Bà Bà truyền vào tai tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt của Phong Bà Bà, tôi khẽ thở phào một hơi. Tôi lại được trở về cạnh bà rồi, chuyện kinh khủng tôi vừa trải qua, tôi không muốn nhớ lại một chút nào.
Nhưng... là ai đã đưa tôi về đây? Người bí ẩn đó sao?
Tôi thở hổn hển hỏi Phong Bà Bà:
"Là ai đã đưa con về đây vậy?"
Nghe câu hỏi của tôi, cơ thể Phong Bà Bà bỗng cứng ngắc. Mãi một lúc sau bà mới trả lời tôi:
"Đứa trẻ ngốc, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732176/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.