Đang miên man suy nghĩ như vậy, thì tôi chợt giật thót người khi thấy hình phản chiếu trong gương của mình bỗng nhiên động đậy! Nó mờ ảo dần, rồi tụ lại thành một quả cầu nhỏ màu trắng, lơ lửng bay qua bay lại trong gương....
Tôi lảo đảo bước giật lùi về đằng sau, bàn tay vừa định thò vào cổ móc lá bùa của Phong Bà Bà ra, thì quả cầu kia đã phát ra giọng nói, chính xác là giọng nói gọi tôi ban nãy:
"Cô chạy đi đâu? Đứng đó cho tôi."
Tôi có chút bực mình, đứng đó cho nó giở trò gì với mình sao? Tôi đâu có bị hỏng đầu?
Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, quả cầu kia lại phát ra giọng nói, lần này ngữ điệu nghe nhẹ nhàng hơn, không còn hống hách như lúc nãy:
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Tôi không làm hại cô, vì hai chúng ta là một."
Thần kinh tôi căng như dây đàn, nỗi hoài nghi trong lòng càng sâu. Nó mới nói cái gì?
Nói tôi với nó là một?
Cái tình huống gì thế này?
Trong lòng tôi có một linh cảm rằng quả cầu trong gương này đang nói thật. Tôi móc lá bùa đeo trên cổ ra, hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng dậy nhìn thẳng vào gương.
"Ta và ngươi là một? Có ý gì?"
Quả cầu liên tục bay qua lượn lại trong gương, khiến tôi liên tưởng đến những linh hồn không cha không mẹ, không người thân, không ai quan tâm lo lắng....
"Tôi và cô là một, bởi vì tôi chính là linh hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732098/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.