Chương trước
Chương sau
Hồng Hồng là sức chiến đấu mạnh nhất của tôi, không biết tại sao toàn bộ linh lực mà tôi tu luyện đều chảy vào bên người cô ấy, tăng cường sức mạnh cho cô ấy, nói cách khác, nếu Hồng Hồng tạo phản hoặc đình công, tôi sẽ không có quá nhiều sức mạnh để chiến đấu.
Hiện tại thực lực chính của tôi căn bản là dựa vào Hồng Hồng chứ không phải là bản thân tôi, điều này khiến tôi rất bị động, nhưng hiện tại không có cách nào giải quyết, trong thời gian ngắn, tôi vấn chỉ có thể dựa vào Hồng Hồng.
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy: Hồng Hồng đột nhiên nói: “Mặc dù tôi không biết tại sao thực lực của mình lại tăng lên, nhưng khi tôi ở nên mạnh mẽ hơn, không phải là càng có thể giúp cô nhiều hơn sao? Sở dĩ tôi không muốn nói chuyện là bởi vì tôi ghét Lãnh Mạch, cô bây giờ cùng với Lãnh Mạch nồng nhiệt như vậy, tôi đương nhiên không muốn quan tâm tới cô.”
Thực sự là như vậy sao?
Tôi luôn cảm thấy Hồng Hồng đang giấu tôi điều gì đó, cô ấy đã không thổ lộ tâm tình với tôi nữa, hiện tại tôi, đối với Hồng Hồng cũng sản sinh ra nghỉ ngờ rất lớn.
Hiện tại không có thời gian để tôi suy nghĩ thêm, tôi lại nói với cô ấy: “Cho dù như thế nào, Hồng Hồng, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu.”
“Nói”
“Cô sẽ không phản bội tôi chứ?” Tôi nói.
Hồng Hồng bỗng im lặng.
Lông mày của tôi nhảy dựng lên.
Vài giây sau, Hồng Hồng nói: “Tại sao tôi phải phản bội cô? Phản bội cô tôi đi tìm ai đây? Dời khỏi cơ thể cô còn còn có thể tự do hành động sao? Cô hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy?”
Tôi hy vọng câu hỏi của tôi thực sự là một câu hỏi ngu ngốc.
“Có thể là bởi vì phải đánh trận. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đánh trận, nên rất bối rối, tôi cũng không có ý gì khác, Hồng Hồng cô đừng để ý” Tôi nghĩ ra một cái cớ để lừa dối Hồng Hồng.
Hồng Hồng khịt mũi không để ý đến tôi.
Tôi không nói chuyện với cô ấy nữa, dù sao nói nhiều, cô ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết sự thật, hơn nữa dù có nói câu nào thật, tôi cũng không biết.
Ngày hôm đó đến khi tôi buồn ngủ không thể chịu được nữa Lãnh Mạch vân chưa quay lại, ở Minh Giới tôi không có điện thoại di động để chơi, có máy tính nhưng tôi chỉ có thể kiểm tra thông tin về Minh Giới. Tin tức về Minh Giới đều là những tin tức đáng sợ, tôi xem vài cái liên không dám xem nữa mà lên giường.
Ở trên giường sau khi luyện xong tâm pháp môi ngày đều phải luyện của nhà họ Tống, Lãnh Mạch vẫn chưa về.
Lãnh Mạch có lẽ sẽ bận rộn hai ngày.
Nghĩ như vậy, nằm ở trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt ấy lại xuất hiện.
Trong bóng tối, nhìn tôi với ánh mắt quen thuộc, tôi muốn thức dậy nhưng không thể tỉnh lại, tôi cảm thấy đau đớn và yếu ớt, không thể cử động, như thể có thứ gì đó bị kéo ra khỏi cơ thể tôi.
Có phải là mệt quá không? Là Lãnh Mạch dày vò tôi quá mệt rôi sao?
Có lẽ là vậy, có lẽ…là vậy.
Đang lúc hỗn loạn, cửa phòng đột nhiên vang lên, đôi mắt kia biến mất, tôi liền tỉnh lại!
Mở mắt ra, Lãnh Mạch đang từ bên ngoài đi vào, trên người quấn lấy một ít gió lạnh, vừa thấy tôi đang nhìn anh, anh liền đi về phía tôi: “Sao em không vào phòng anh ngủ?”
“Em chạy sang phòng anh ngủ không ngon, vân là một mình ngủ thoải mái hơn” Tôi lẩm bẩm xoay người trở lại, cảm giác bủn rủn ban nấy dân biến mất, tôi thì thâm với anh: “Chiến tranh sắp đến rồi, anh không được đụng vào em nữa, nếu không em làm gì còn sức lực mà di chuyển, giống như bây giờ, cảm thấy rất mệt”
“Anh cũng đâu có nói sẽ lại đụng vào em.”
Lãnh Mạch đặc biệt không vui, cởi áo khoác lông nằm ở bên cạnh tôi: “Anh cũng rất mệt. Sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ thoả mãn em sau”
“Đồ lưu manh! Nói giống như là người dục vọng không thoả mãn là em vậy!” Tôi ngồi dậy đẩy anh một cái: “Anh không đi tắm rồi mới ngủ sao?”
“Không đi, mệt” Anh nhằm mắt lại.
“Vậy thì tốt xấu gì anh cũng cởi quần áo ra chứ? Anh mặc như vậy làm sao mà ngủ đây?”
“Anh cưởi rồi, em lại không cho phép anh động vào em” Anh lầm bầm với tôi.
“..” Lúc ngủ không phải lúc nào cũng phải cởi quần dài sao? Lẽ nào cởi quân áo xong nhất định phải làm sao? Lãnh Mạch đây là cái suy nghĩ lộn xộn gì vậy.
Không quan tâm tới anh, tôi cũng nằm xuống.
Im lặng một lúc, Lãnh Mạch lại ngồi dậy, tôi nhìn anh ta, anh cởi quần áo và quần dài ném xuống đất, cởi như vậy phải gọi là cởi sạch sẽ, ngay cả quân lót cũng cởi ral “Em nói này, anh không phải là nghiện ngủ khoả thân đấy chứ?” Tôi không khỏi trợn mắt.
“Em bảo anh cởi ra, bây giờ lại bảo anh mặc, chết tiệt, em có tin anh trừng trị em không?” Lãnh Mạch trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn lên trời với đôi mắt gân như vô hồn, vậy thôi, kệ anh đi, tôi quay lưng lại với anh, ngáp dài buồn ngủ.
Lãnh Mạch ngay sau đó đã ngăn lại từ phía sau, ôm lấy tôi, một nơi nào đó ấm áp chạm vào tôi, gặm cổ tôi: “Làm một lần?”
“Không làm, tuyệt đối, quá mệt rồi, em phải đi ngủ rồi” Tôi mơ hồ trả lời anh.
“Có mệt như vậy không?” Anh hỏi đầy ẩn ý.
Nhưng tôi không có sức để nghĩ về nó, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay có Lãnh Mạch ở bên, đôi mắt đen kia không còn xuất hiện nữa, cảm giác đau nhức và yếu ớt của cơ thể cũng biến mất, giống như Lãnh Mạch ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ tôi, có những thứ giống như không dám xuất hiện.
Tôi cảm thấy rất lạ về những suy nghĩ của chính mình.
Là thứ gì? Ở trong bóng tối không dám xuất hiện?
Sáng sớm hôm sau tôi đã bị Lãnh Mạch dày vò đến tỉnh dậy, cho nên mới nói hoàn toàn không thể cùng chung một giường với người đàn ông này!
Sau khi bị đè lên giường hai lần, anh tinh thần sảng khoái đi vào phòng tắm để tắm, tôi ngáp dài, cuộn tròn người vào trong chăn.
Lát sau, Lãnh Mạch dõ dành tôi hồi lâu tôi mới phồng má chịu dậy đi tảm.
Khi nhìn đôi mắt trong gương của phòng tắm, quâng mắt vần xanh xanh nhưng đã đỡ hơn hôm qua, có lẽ là do bị Lãnh Mạch dày vò, đồ lưu manh!
Đợi đến lúc tôi chuẩn bị tắm rửa sạch đi ra ngoài, Lãnh Mạch cũng đã mặc xong quần á, nhìn lại tôi, lông mày hơi nhíu lại: “Sao quầng mắt của em lại nặng như vậy?”
“Anh còn không biết ngại mà hỏi em sao?” Tôi hung hăng phùng má trừng mắt nhìn anh.
“Trước đây anh dày vò em cũng chưa từng thấy quâng mắt nặng như vậy, em có phải là lại chọc phải tà vật gì rồi không?”
Tôi không biết Lãnh Mạch đang nói đùa hay nói cụ thể là đang ám chỉ điều gì, nhưng nói đến tà vật… Tôi cũng cảm thấy cơ thể mình sẽ rất yếu ớt và rất khó chịu vào mỗi buổi sáng, nhất là hai ngày nay, còn có quầng thâm, lẽ nào thực sự là chọc phải tà vật gì rồi sao?
“Đừng nghĩ nhiều, là núi đùa với em thôi” Lãnh Mạch đột nhiên nói: “Nếu như có tà vật gì làm hại em, anh có thể nhìn ra được, dám ở trước mặt anh động thủ với em, trừ khi tà vật đó không muốn sống nữa”
Có cảm giác như Lãnh Mạch đang cố tình nói với ai đó.
Trong phòng này chỉ có tôi và anh ấy, anh ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Không, không đúng!
Còn có những người khác trong phòng này ngoài tôi và anh ấy!
Hồng Hồng!
Có lẽ nào Lãnh Mạch cũng nhận thấy sự kỳ lạ của Hồng Hồng?!
“Đi thôi, hôm nay còn nhiều việc phải làm, để anh đưa em đi ăn trước” Lãnh Mạch ngừng nói về chủ đề này, mở cửa phòng đi vào.
Tôi quấn lên người bộ quần áo bông, ngừng suy nghĩ và cùng anh bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.