Chương trước
Chương sau
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.
“Lần này anh nói đúng. Tôi cũng cần biết Tống Lăng Phong đang âm mưu gì. Thống nhất mặt trận, không vấn đề gì” Tống Tử Thanh không nói ra quan điểm một cách dài dòng, một câu ngắn gọn cũng đủ để nói rõ vấn đề.
Ngay sau đó người nâng cốc là Sỉ Mị: “Tôi chưa bao giờ có thiện cảm với con người anh của anh, chỉ là không muốn đồ ngốc khó xử mà thôi, do vậy, có thể tạm thời do anh làm chỉ huy.”
Tôi cảm động nhìn Si Mị và Tống Tử Thanh.
‘Tống Thiên Ngân cũng nâng ly: “Anh Lãnh Mạch, em cũng nguyện ý đi theo anh!”
Ánh mắt của Lãnh Mạch cuối cùng rơi vào người tôi.
Anh còn nhìn tôi làm gì, tôi có theo anh hay không, lẽ nào anh không biết sao?
“Chúng ta cùng nhau đoàn kết một lòng, đánh cho Minh Vương Lạc Nhu đến bà cô ta cũng không nhận ra!” Tôi nói lớn, đứng dậy và nâng ly.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, kể cả những người lính ở các bàn khác trong hội trường, đều nâng ly rượu, hướng về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch hơi cong môi nhìn tôi, sau đó quay sang những người khác trong đại sảnh: “Trận chiến Lôi Thành, chúng ta nhất định thăng”
“Chúng ta nhất định thẳng!”
“Nhất định thăng!”
“Nhất định thắng!”
Tất cả các chiến sĩ đều sôi sục tinh thân, nâng ly rượu lên “Xin cạn trước.” Lãnh Mạch nói xong, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
“Chí Tôn Vương vạn tuết”
Binh lĩnh đồng thanh hét lớn, âm thanh chói tai, tôi cũng bị làm cho nhiệt huyết trong người sôi trào, trong cảnh tượng như vậy thì ai nhiệt huyết cũng sôi trào thôi,cùng theo binh sĩ đồng loạt, uống sạch rượu trong ly.
Sỉ Mi, Tống Tử Thanh, Tống Thiên Ngân, Hàn Vũ, tất cả bọn họ đều như vậy.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng đứng với Lãnh Mạch trong một sự thống nhất như vậy.
Với tất cả ý chí, cho dù Minh Vương Lạc Nhu có mạnh đến đâu, tôi tin rằng chúng tôi cũng có thể đánh bại cô taI Nhất định!
Bữa ăn diễn ra bình yên và thoải mái một cách đáng ngạc nhiên. Sau khi mục tiêu chung đã được xác nhận, những người đàn ông vốn trước đây không thoải mái với nhau, lần đầu tiên ngừng tranh cãi và mỉa mai nhau. Lãnh Mạch lại sắp xếp việc triển khai trong phòng ăn, và Si Mị đã tham gia đánh lén chỗ chứa lương thực ở phía sau quân đội Lôi, lương thực đương nhiên là quan trọng, nếu như đánh lén làm cắt đứt nguồn lương thực của đối phương, thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn.
Tống Tử Thanh thay cho Lãnh Mạch, cùng với Hàn Vũ ở lại Băng Thành. Mọi quyền chỉ huy đều năm trong tay anh ấy. Quyết định này cũng có nghĩa là vị trí trong quân đội của Tống Tử Thanh chỉ đứng sau Lãnh Mạch. Như vậy người đã giao quyền chỉ huy cho nhà họ Tống, tất nhiên vấp phải sự phản đối của một số lãnh đạo lâu năm, nhưng Lãnh Mạch vẫn không thay đổi quyết định.
Quyết định này tương đương với sự tin tưởng tuyệt đối vào Tống Tử Thanh, và Lãnh Mạch là đang sử dụng cách tiếp cận của riêng mình để có được sự tin tưởng của Si Mị và Tống Tử Thanh.
Sau một lúc im lặng, Tống Tử Thanh đồng ý: “Tôi có thể ở lại thành phố thay cho anh, nhưng tôi có một yêu cầu”
“Nói” Lãnh Mạch nhìn anh ấy.
Tống Tử Thanh cũng nhìn Lãng Mạch: “Nếu như em gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phá hủy Băng Thành của anh”
Tôi sững sờ quay về phía Tống Tử Thanh: “Tống Tử Thanh…”
“Được” Lãnh Mạch đáp: “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, không chỉ Băng Thành giao cho anh, đầu của tôi cũng giao cho anh”
“Vương!” Mấy đại soái xung quanh can ngăn.
Lãnh Mạch chỉ nhìn chăm chằm vào Tống Tử Thanh.
“Được” Tống Tử Thanh cuối cùng nói.
Tôi nếu như cùng Lãnh Mạch đi tấn công Lôi Thành, bởi vì từng nói rằng vì dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ở bên nhau, tôi cùng muốn vì Lãnh Mạch mà cống hiến một phần sức lực.
Sau bữa ăn, Lãnh Mạch đưa Sỉ Mị, Tống Tử Thanh đến hội trường chính bàn bạc mọi chuyện, vì không hiểu chiến thuật của bọn họ nên tôi cùng Tống Thiên Ngân trở lại sân sau.
“Chị” Tống Thiên Ngân trên đường nói với tôi: “Hai ngày nữa tấn công Lôi Thành, em cũng muốn đi, chị dân em theo với”
“Không, đây là chiến tranh, cũng không phải là đánh thứ gì khác, rất nguy hiểm đấy. Em mới có 17 tuổi, em không thể đi.” Hơn nữa, Tống Thiên Ngân chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
“Em đã sống sót qua tâng địa ngục thứ mười chín, tầng địa ngục nguy hiểm nhất em và chị cùng nhau vượt qua tồi, chiến tranh sợ cái gì chứ? Em sẽ không cản trở mọi người đâu, em cũng sẽ không cố gắng hết sức, để em đi theo chị đi. Em có thể tự bảo vệ mình mài Chị em cũng muốn góp một phần công sức!” Tống Thiên Ngân cầu xin tôi.
Đưa cậu ta đến đó thực sự rất nguy hiểm, nhưng không đưa cậu ta đi… cậu ta cả đoạn đường đều năn nỉ tôi, cuối cùng không còn cách nào, đành phải đồng ý: “Em chỉ có thể ở đăng sau chị đã hiểu chưa? Tất cả mọi chuyện trên chiến trường phải nghe chị, hiểu không?”
“Hiểu rồi!” Tống Thiên Ngân nhếch miệng cười: “Vậy thì trước tiên cứ như vậy đi, em quay về luyện tập. Trong hai ngày này, em sẽ nhanh chóng biến mình trở nên lợi hại hơn!”
Con người này, hiện tại cũng đã biết phải luyện tập rồi.
Sau khi tạm biệt Tống Thiên Ngân, tôi trở về phòng.
Có một việc rất quan trọng khác mà tôi cần phải làm.
Sau khi đóng và khóa cửa lại, tôi gọi trong lòng: “Hồng Hồng”
Hồng Hồng không trả lời.
“Tôi biết cô đang nghe” Tôi bình tĩnh nói với cô ấy: “Tô không biết giữa tôi và cô đã có chuyện gì xảy ra, tại sao trong khoảng thời gian này cô lại im lặng như vậy, tôi sẽ không truy cứu cho dù vì bất cứ lý do gì, nhưng hôm nay sau khi cô ra ngoài sức lực và khí lực của cô rõ ràng rất lớn mạng, tôi chỉ muốn biết, cô vẫn luôn ở trong cơ thể tôi, làm cách nào để nâng cao sức mạnh của mình?”
Hồng Hồng vần không nói.
Tôi cau mày: “Nếu cô vần không trả lời tôi, vậy thì tôi chỉ có thể nhờ Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh giúp đỡ, để bọn họ giúp nghiên cứu cô một chút.”
“Cô thực sự rất phiền đấy.” Cuối cùng Hồng Hồng nói: “Cô trở nên mạnh mẽ hơn, thì tôi cũng tự nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Điều này vân cần phải hỏi sao? Vừa dài dòng vừa ngu ngốc”
“Tôi e răng nó không đơn giản như vậy, phải không?” Tôi hỏi ngược lại cô ấy.
Tôi đã luyện tập tâm pháp của nhà họ Tống và huyết tà thuật trong khoảng thời gian này. Sau đó, sau khi tôi cứu Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh đã dạy cho tôi một số kỹ năng kiếm pháp dùng kiếm trảm chỉ. Tôi chỉ cần luyện tập tâm pháp của nhà họ Tống trong vài ngày, đã có thể cảm nhận sức mạnh thể chất và tinh thần của tôi tăng mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, có một vấn đề gân đây, cường độ tập luyện của tôi đã mạnh hơn trước, nhưng năng lực tinh thần của tôi không được cải thiện nhiều, ngược lại là Hồng Hồng…
“Tôi chính là cô, thân thể cô thay đổi như thế nào, cô còn không biết, tôi làm sao biết được?”
Hồng Hồng kiên quyết không trả lời tôi.
Tôi càng cảm thấy kỳ quái: “Hồng Hồng, cô đang giấu tôi chuyện gì?”
“Tôi đang giấu cô chuyện gì, ý cô là cái nào?”
“Cô rõ ràng biết tôi muốn biết điều gì, nhưng cô vân không nói ra. Tôi nhớ răng trước đây cô không bao giờ có thể che giấu những gì mình đang nghĩ.
Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ khi đến nhà họ Tống, sau khi Tống Lăng Phong truyền lại nội lực đối cho tôi, cả con người của cô đã hoàn toàn thay đổi”
Thực sự là thay đổi rồi, Hồng Hồng trở nên rất kỳ lạ.
“Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì! Chỉ cần biết tôi là sức chiến đấu mạnh nhất của cô không phải là được rồi sao? Cô thật là phiên phức! Được rồi, tôi đi ngủ đây!” Hồng Hồng quát lên.
Đây mới chính là nơi tôi lo lắng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.