Chương trước
Chương sau
Tôi trôi nổi trong bóng tối, không còn giác quan, tôi trở về thế giới tinh thân của mình, tôi thấy máu đang nhanh chóng chảy ra khäp cơ thể mình, ánh sáng trắng lan tỏa, vẫn quanh các mạch máu của tôi, sau đó hòa vào nhau.
Hồng Hồng đứng đối diện tôi, cũng đang trong trạng thái lơ lửng, tôi và cô ấy được liên kết với nhau bởi một sợi tơ do ánh sáng trằng tạo thành.
Tôi mở miệng ra muốn gọi cô ấy nhưng không phát ra thành tiếng được, dường như cô ấy không nhìn thấy tôi, ngẩng đầu lên không biết đang làm gì, trông có vẻ như cô ấy đang hấp thu năng lượng của ánh sáng trắng.
Ngay sau đó, mắt tôi tối sâm lại lần thứ hai.
Lông mi động đậy, tôi mở bừng mắt ra.
Tống Lăng Phong trở nên yếu ớt hơn, dựa vào đầu giường thở gấp, tôi vội vàng đi tới: “Ông Tống Lăng Phong!”
“Tiểu Đồng, cháu xem thử cơ thể mình thế nào Tôi sững sờ, cúi đâu xuống nhìn theo bản năng, ánh sáng trắng quanh quẩn xung quanh người tôi lúc ẩn lúc hiện, chui ra rồi lại chui vào cơ thể tôi liên tục không ngừng, thân thể trở nên nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn, sức lực dồi dào, giống như đột nhiên thông thuận, thoải mái bất ngờ, tôi giơ hai tay lên, giữa hai bàn tay cũng hiện lên ánh sáng trăng đang lượn lờ: “Đây là…”
“Bây giờ cháu vần chưa thể phát huy toàn bộ sức mạnh của công lực ông truyền cho cháu, mặt khác, cháu cần phải tiếp tục luyện tập tâm pháp Tiểu Thanh dạy cháu, thời gian qua đi, nhất định cháu cũng có thể như Tiểu Thanh, sử dụng pháp chú của nhà họ Tống” Tống Lăng Phong cười lên, gương mặt ôn hòa hơn rất nhiều.
Bồng nhiên tôi ý thức được rằng ông lão trước mặt là ông nội mình.
“Ông Tống Lăng Phong..” Mắt tôi lại đỏ ửng lên, tôi không biết nên nói gì, thậm chí không biết có nên gọi một tiếng ông nội hay không, chỉ có thể đứng im tại chỗ lo lắng cho ông ấy.
Chốc lát sau, ánh sáng trắng xung quanh cơ thể chui hết vào trong cơ thể tôi, rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Bây giờ nội công tâm pháp của cháu đã hoàn toàn tiến vào cơ thể của cháu rồi, mau đi đi, Tiểu Đồng, nguy hiểm phía trước, cháu phải chú ý an toàn” Tống Lăng Phong liên tục ho khan.
Lưu Nguyệt bước lên bät mạch cho Tống Lăng Phong, nhíu mày lại rất sâu: “Ông Tống, mạch đập của ông vô cùng yếu, không thể tiêu hao nội công như thế nữa”
Ngay cả Lưu Nguyệt cũng nói vậy rồi, cuống họng tôi như có gì đó chặn lại, nghẹn ngào không nói ra lời.
Ông Tống chỉ có thể sống được mười ngày nữa, nhưng vần găng gượng truyền một nửa tâm pháp cho tôi…
Tôi dùng sức lau mắt: “Lưu Nguyệt, người nhà họ Tống phải nhờ cô rồi, nhất định cô phải chữa khỏi cho họ nhé!”
“Cứ yên tâm giao cho tôi” Lưu Nguyệt nói.
Tôi nhìn Tống Lăng Phong: “Ông Tống Lăng Phong, nhất định cháu sẽ cứu Tống Tử Thanh về, ông phải khỏe mạnh lên nhé, Lưu Nguyệt là một dược sư rất giỏi, cô ấy sẽ nghĩ ra cách chữa trị cho ông”
Tống Lăng Phong mỉm cười, gật đầu với tôi: “Đứa trẻ ngoan, cả đời này ông có lỗi với cháu, cháu đừng trách ông đó, lần trước gặp cháu, ông chưa muốn nói chuyện này cho cháu biết, dù sao bí mật này chỉ có ông và cha mẹ cháu biết thôi, ngoài ba người bọn ông ra thì bọn ông chưa từng nhắc đến với người khác”
“Ông đừng nói như vậy…” Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống: “Nếu như khi xưa mọi người không bảo vệ cháu thì có khi cháu đã bị người Minh Giới giết chết từ lâu rồi, chẳng sống được đến ngày hôm nay. Có lẽ cháu gặp được Tống Tử Thanh chính là do vận mệnh trong cõi u tối, anh ấy che chở cho cháu như người thân ruột thịt, là người bạn đồng sinh cộng tử của cháu, ông chưa từng có lỗi với cháu, thậm chí cháu còn phải cảm ơn mọi người, mọi người cho cháu người thân, cho cháu biết cảm giác thế nào là có một gia đình, thực sự rất tốt”
Năm tôi mười chín tuổi, tôi đã biết được thân phận thực sự của mình.
Tôi là một thành viên trong nhà họ Tống, dòng họ giữ gìn trật tự thế giới loài người, mặc dù tôi và cha mẹ mình không có duyên gặp được nhau nhưng tôi đã gặp được ông nội, anh trai và rất nhiều, rất nhiều người thân khác của mình.
Tống Lăng Phong cũng nghẹn ngào, giọt nước mắt óng ánh rơi xuống: “Nếu như có thể thì thật sự muốn giữ cháu lại bên cạnh, Tiểu Đồng, những ngày tháng cháu phải ở với người ta, ông luôn nhớ cháu, hôm nay có thể nói bí mật này ra cho cháu biết, tảng đá trong lòng ông coi như đã nhẹ đi một nửa, chỉ còn Tiểu Thanh…”
“Cháu sẽ đưa anh ấy sống sót trở về” Tôi siết chặt năm đấm lại.
“Ánh mắt của cháu rất giống Tiểu Thanh, cũng rất cha mẹ cháu” Tống Lăng Phong nói.
“Đúng rồi” Sau khi cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc thì Lưu Nguyệt mở lời, cô ấy đưa cho tôi một cái hộp màu xanh lục: “Trong cái hộp này có một con cổ trùng chuyên ăn xác chết, sức mạnh của nó vô cùng tà ác, một khi thả ra thì con cổ trùng này sẽ không chịu khống chế nữa, hễ là xác chết thì nó sẽ gặm đến mức gần như không còn gì hết, tôi nghĩ có lẽ các cô sẽ dùng đến nó khi xuống Địa phủ, tôi giao nó cho cô, không phải bất đắc dĩ, chưa đến lúc không còn cách nào khác thì tuyệt đối không nên sử dụng con cổ trùng này”
Tôi nhận lấy, nhìn Lưu Nguyệt: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô từ trước tới nay vân luôn giúp đỡ tôi hết sức mình, tôi lại nợ cô thêm một lần nữa, sắp không trả nổi rồi”
Cô ấy mỉm cười, vô bả vai tôi, lắc đầu một cái: “Cô gái mang trọng trách cao cả đó.”
Tôi không nhịn được bật cười theo.
“Mau đi đi” Tống Lăng Phong nói.
Tôi gật đầu, lau giọt nước mắt ở khóe mắt rồi quay người đi.
“Đợi một chút!” Tống Lăng Phong lại gọi tôi lại: “Tiểu Đồng, điều cuối cùng, cháu có thể gọi ông một tiếng ông nội không?”
Bước chân mạnh mẽ của tôi khựng lại giữa không trung.
Qua một lúc lâu, tôi liều mạng ngăn lại nước mắt sắp tràn mi, quay đầu lại nghẹn ngào, cố gắng nở một nụ cười, nói ra hai chữ: “Ông nội”
Một tiếng”ông nội” này muộn mười chín năm, ròng rã mười chín năm trời.
Cuối cùng tôi không nhịn được, chạy quay lại, ôm chặt lấy Tống Lăng Phong: “Ông nội…”
“Cháu gái ngoan.” Tống Lăng Phong ôm lại tôi, hai ông cháu khóc sướt mướt.
Tôi rất vui khi được quen biết Tống Tử Thanh, vui mừng vì tôi có thể tới kịp vào lúc ông Tống gặp nguy hiểm, khó khăn, tôi vui mừng vì mọi chuyện vân chưa quá muộn, vận chưa đến mức cùng đường, tuyệt vọng, tôi vui mừng khi tôi mười chín tuổi có thể tìm thấy người thân của mình, không có bất cứ thứ gì có thể thay thế sự kích động lúc người thân gặp lại nhau.
“Được rồi, đừng khóc, lau khô nước mắt, Tiểu Thanh, anh trai cháu vẫn còn đang chờ cháu đến cứu đó” Tống Lăng Phong lau nước mắt cho tôi, vết chai sần trên lòng bàn tay lướt qua da mặt tôi, vừa già nua vừa yếu ớt, suýt chút nữa tôi sụp đổ luôn rồi.
“Vâng, cháu sẽ đi Phong Đô ngay đây, cháu sẽ tới Địa phủ tìm Diêm Vương, nhờ ngài ấy đưa cháu tới tầng địa ngục thứ mười chín” Tôi ngồi thẳng dậy, hít thở sâu một hơi.
Tống Lăng Phong gật đầu với tôi.
Tôi quay người đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, Tống Thiên Ngân đang dựa vào một góc tường nghe trộm, cậu ta thấy tôi đi ra ngoài thì vội vàng nhảy về sau hai bước, trợn to mắt lên: “Chị thế mà lại là em gái của anh Tiểu Thanh! Vậy chị chính là chị họ của em rồi! Ôi mẹ ơi, †ại sao em lại có thêm một người chị chứ, tại sao không phải là em gái vậy hả!”
Đúng vậy, ông nội từng nói, chỉ có tôi và Tống Tử Thanh là con dòng chính, còn Tống Thiên Ngân thuộc chỉ thứ, là em họ của tôi.
“Em quyết định rồi, chị Tiểu Đồng, chị dân em đi cùng đi” Tống Thiên Ngân nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.