Chương trước
Chương sau
Trong lúc tôi và Tống Lăng Phong nói chuyện với nhau thì Lãnh Mạch và Lưu Nguyệt vần luôn im lặng nghe, không chen lời câu nào, có lẽ Lãnh Mạch cũng đoán ra phân nào mối quan hệ của tôi và nhà họ Tống nên anh không ngạc nhiên lắm.
Thực ra tôi cũng vậy, cảm xúc hiểu rõ, thông suốt mọi chuyện chiếm phần lớn, chỉ hơi ngạc nhiên chút xíu xiu thôi, đi đến ngày hôm nay rồi, cho dù tôi và Tống Tử Thanh không phải máu mủ ruột thịt, nghe được tin nhà họ Tống xảy ra chuyện thì nhất định tôi cũng sẽ tới.
Tống Tử Thanh vần luôn nói với người ngoài rằng tôi là em gái anh ấy, anh ấy là anh trai tôi, Tiểu Lị còn nói nhìn kỹ thì trông tôi và Tống Tử Thanh có phần giống nhau nữa, lúc đó chúng tôi chỉ coi như đang đùa nhau mấy câu, ai ngờ tôi và Tống Tử Thanh là anh em ruột thật.
Đột nhiên có thêm một gia đình lớn và phức tạp, nói thật thì cũng khiến người ta không thích ứng kịp.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ tới việc này.
“Tiểu Đồng à, trong thời điểm này, e rằng người duy nhất có thể cứu Tiểu Thanh, cứu người nhà họ Tống chúng ta chỉ có cháu mà thôi” Tống Lăng Phong năm chặt tay áo của tôi, không kìm được nước mắt.
Tôi sửng sốt.
Đúng lúc đó, Lưu Nguyệt mở miệng nói: “Gân mạch trong cơ thể ông Tống đã hỏng hết rồi, ông ấy chỉ còn nhiều nhất là mười ngày nữa thôi.”
“Sao lại thế..” Gân mạch đã hủy, chỉ còn mười ngày…
“Không thể nào, sao có thể như thế chứ, cơ thể ông Tống Lăng Phong tốt thế này, khỏe mạnh như vậy, sao có thể chỉ còn mười ngày nữa thôi chứ!”
Tôi vừa mới biết được thân thế của mình, thậm chí còn chưa kịp gọi ông Tống Lăng Phong một câu ông nội, sao lại…
“Rốt cuộc là ai? Ông Tống Lăng Phong, ông nói cho cháu biết đi, rốt cuộc ai làm hại mọi người!”
Tôi căn chặt răng.
“Ông đã là một bộ xương già rồi, không quan trọng nữa, quan trọng là Tiểu Thanh!”Tống Lăng Phong nắm chặt tay của tôi: “Tiểu Thanh chỉ còn bảy ngày nữa thôi, Tiểu Đồng, nhất định con phải đi cứu thăng bé!”
“Bảy ngày? Cái gì mà bày ngày cơ ạ? Tống Tử Thanh đi đâu rồi?” Tim tôi đập thình thịch.
Tống Lăng Phong chỉ tay vào một cái hộp bên giường: “Cháu mở ra”
Tôi nhìn sang Lãnh Mạch, nhìn Lưu Nguyệt rồi mới đi qua bên kia mở hộp ra.
“Hồ lô của Tế Công?” Thứ năm trong cái hộp đó là một bầu hồ lô nho nhỏ, đây không phải là hô lô mà trước kia tôi tặng cho Tống Tử Thanh sao?
Sao lại biến nhỏ thế này?
“Thế lực mạnh mẽ đó tấn công bất ngờ, mọi người bị đánh úp, không kịp trở tay, lai lịch của người này còn rất kỳ quái, loại năng lực mà người đó sử dụng cũng quái lạ, bọn ông thất bại liên tiếp, rất nhiều người hi sinh, Tiểu Thanh vì cứu mọi người mà sử dụng cấm thuật của nhà họ Tống, dựng lên một lá chắn phòng hộ cứng rắn xung quanh nhà họ Tống, cũng bởi vậy mà thăng bé bị cấm thuật ăn mòn, bảy hồn sáu phách của thẳng bé tách khỏi cơ thể, bay lạc đi rồi!”
Bảy hồn sáu phách tách ra khỏi cơ thể, vậy anh ấy… Tôi nhảy dựng lên: “Bây giờ Tống Tử Thanh đang ở đâu?”
“Cháu đừng gấp, nghe ông nói đã” Ông Tống Lăng Phong ho khan vài tiếng, nhìn dáng vẻ yếu ớt của ông ấy, trái tim tôi thắt lại, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình, nghe ông ấy nói: “Nhưng mà vào thời khắc quan trọng, Tiểu Thanh rất thông minh, thẳng bé cất giữ thân thể và một phách của mình vào cái hồ lô nhỏ mà cháu tặng, sau đó ông giúp thăng bé phong ấn lại, đảm bảo một phách này không thoát ra được, vì vậy, bây giờ thăng bé miễn cưỡng duy trì được tình trạng cơ thể không bị thối nát, cũng không phải là chết”
Bảo vệ một phách và cơ thể của Tống Tử Thanh trong cái hồ lô nhỏ này…
“Mỗi người đều có bảy hồn sáu phách, mất đi bất cứ hồn, phách nào đều sẽ trở thành kẻ ngốc, hoặc người thực vật” Lưu Nguyệt nói tiếp: “Bây giờ Tống Tử Thanh đang trong trạng thái người thực vật, nếu như trong vòng bảy ngày không tìm được hôn phách của anh ấy thì không thể cứu vãn được nữa: Trong vòng bảy ngày phải tìm được hồn phách của Tống Tử Thanh…
Không ngờ tôi vẫn tới muộn mất rồi, Tống Tử Thanh rơi vào tình trạng bảy hồn sáu phách chỉ còn một phách, nhưng anh ấy là Âm dương sư trẻ tuổi xuất sắc nhất của nhà họ Tống, sao anh ấy có thể trở thành người thực vật, sao có thể chết được, sao có thể chứ…
“Tôi phải làm gì để tìm hồn phách của anh ấy?”
Tôi cố găng kìm nén xúc động muốn khóc đã dâng lên đầu mũi, vành mắt ửng đỏ hỏi cô ấy.
Lưu Nguyệt nói: “Tìm bảy hồn sáu phách rất khó, đặc biệt là loại hồn phách bị đánh tan như Tống Tử Thanh, hoàn toàn không có dấu vết gì để tìm kiếm cả” . Tiên Hiệp Hay
“Chỉ có một biện pháp duy nhất” Ông Tống Lăng Phong bổ sung.
“Biện pháp gì hả ông? Chỉ cần có thể cứu Tống Tử Thanh, cho dù là cách gì thì cháu cũng sẽ đi làm!”
Ông Tống Lăng Phong nhìn chăm chằm tôi một lúc, sau đó ông ấy nói: “Biện pháp này vô cùng nguy hiểm, ông không hy vọng cháu sế” đi, nhưng mà Tiểu Thanh là cái vảy ngược cứng nhất của nhà họ Tống, chỉ khi cứu được thăng bé thì nhà họ tống mới có thể tiếp tục tôn tại trên thế giới, hàng yêu trừ ma, giúp đỡ chính đạo, mới có thể tiếp tục bảo vệ thế giới, thực hiện sứ mệnh của chúng ta, vì vậy, Tiểu Đồng, cháu phải đi”
“Không cần ông nói, chắc chăn cháu sẽ đi.”
Lúc này, tôi đã từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định: “Ông Tống Lăng Phong, ông nói cho cháu biết đi, biện pháp gì ạ?”
“Tầng địa ngục thứ mười chín ở Địa phủ có một loại cỏ tên là Hoàn Hồn Thảo, nó có thể tụ lại bảy hồn sáu phách của con người lại, bởi vì nó vô cùng quý giá nên năm trăm năm mới mọc một gốc, mà vị dược sư này nói, cô ấy có tin tức chuẩn xác răng năm nay chính là năm Hoàn Hồn Thảo nơ.
Tôi nhìn về phía Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt gật đầu với tôi một cái rồi lấy một tờ giấy trên người cô ấy đưa cho tôi, trên đó vẽ một đóa hoa nhỏ màu tím, trông rất phổ thông: “Đây chính là Hoàn Hồn Thảo, trước khi tôi rời khỏi quê hương đi du lịch thì từng nghe cha tôi nhắc đến loại cỏ này, ông ấy còn dặn tôi nếu như tôi đi ngang qua Địa phủ thì có thể ghé vào xem thử”
Vậy mà cha Lưu Nguyệt lại có thể bảo cô ấy đi xuống tâng mười chín của Địa phủ xem Hoàn Hồn Thảo nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi như thế.
Tôi cất tờ giấy đi: “Được, cảm ơn cô, Lưu Nguyệt, tôi đi luôn đây.”
“Chờ chút!” Tống Lăng Phong gọi tôi lại.
Tôi đành dừng bước.
Tống Lăng Phong ngồi thẳng người lên: “Cháu nhớ kỹ, chỉ có bảy ngày thôi, cháu mang theo cái hộp này đi, sau khi tìm được Hoàn Hồn Thảo thì bỏ nó vào trong hồ lô, hôn phách của Tiểu Thanh có thể trở vê.”
Tôi nhận lấy cái hộp, nhìn bầu hồ lô trong hộp một lát, rồi đậy nắp lại, cất vào túi đeo trên lưng Tống Tử Thanh, anh chờ em, trong vòng bảy ngày, nhất định em sẽ tìm được Hoàn Hồn Thảo, cứu anh trở về!
“Tâng địa ngục thứ mười chín nguy hiểm khắp nơi, cháu cứ đi như thế thì chắc chắn không được, Tiểu Đồng, cháu tới đây.” Tống Lăng Phong vẫy tay với tôi.
Tôi đi tới nói: “Ông Tống Lăng Phong, ông muốn dặn dò gì nữa sao?”
“Ông già như ông chỉ có thể sống được mười ngày nữa, vì Tiểu Thanh, vì nhà họ Tống, ông sẽ †truyên một nửa tâm pháp cho cháu, cháu là người nhà họ Tống nên tâm pháp này có thể giúp cháu tăng thêm sức mạnh rất lớn, ông cũng chỉ có thể giúp cháu đến đây mà thôi.”
“Ông Tống Lăng Phong..” Vành mắt tôi lại không kìm được đỏ lên lần thứ hai.
“Thời gian gấp gáp, Tiểu Đồng, cháu đưa tay đây”
Tôi đưa tay cho Tống Lăng Phong, ông ấy cầm lấy tay phải của tôi, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay ông ấy tạo thủ quyết, ánh sáng trắng phát ra từ đầu ngón tay, ánh mắt mạnh mẽ, di chuyển ánh sáng trắng ấy vào động mạch ở cổ tay tôi.
Chớp mắt một cái, tôi không nhìn thấy gì nữa cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.