Chương trước
Chương sau
Hai tay tôi kẹp chặt cổ Tôn Viễn Phàm, cả người bị cậu ấy đè xuống, tránh móng tay nguy hiểm của cậu ấy, móng tay cậu ấy vùi lấp vào trong sàn nhà, chọc thành năm lồ lớn.
“Tôn Viễm Phàm cậu nhìn kỹ tôi là ai!” Tôi hét lớn.
Nhưng mà Tôn Viễn Phàm không giống tôi từng trải qua hình nhân màu đỏ, có thể bị đánh thức, cậu ấy nãy giờ vẫn chưa tỉnh lại, lần thứ hai há miệng cắn xuống tối;,móng tay cũng hướng tới não tôi đâm tới, hai chân tôi bị kiềm chế gắt gao, hai tay chỉ có thể gắn gượng đè đầu cậu ấy, chổ nào đỡ được móng tay cậu ấy.nữa!
Mắt thấy móng tay tới vị trí.gần khóe mắt, ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một cơn gió lạnh đánh về phía Tôn Viễn Phàm, cả người Tốn Viễn Phàm bị nâng lên hét thảm một tiếng, tôi nhâñ⁄cơ hội này hai chân dùng sức đạp cậu ấy ra, Tôn Viễn Phàm té xuống đất, luồng phong băng sắc bén kia vẫn mạnh, đập cậu ấy hôn mê bất tỉnh.
“Ai?” Tôi cảm nhận được một hơi thở khác thường ở ngoài nhà vệ sinh nam, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn đến tay áo màu đen ở góc tường, còn có một nửa gó£ giày.
Bộ đồ màu đen? Giày? Gió mạnh…
Cơn gió này sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Giống như là… Lãnh Mạch?!
Lãch Mách ư? Nực cười quá đi.
Có lẽ tôi bị điên rồi.
Dù là ai, tôi bây. giờ coi như được cứu rồi, từ dưới đất bò dậy, nhìn Tôn Viên Phàm hôn mê trên mặt đất, trong lòng vấn sợ hãi sờ cổ một cái, cổ suýt nữa bị Tôn Viễn Phầm cắn.
Tôi không thấy được quỷ ám trên người Tôn Viễn Phàm, không biết con quỷ kia đi nơi nào, nhưng chắc chăn đã chạy, nếu không bây giờ không thể bình tĩnh như vậy.
Âm!
Bên ngoài cửa nhà vệ sinh nam bỗng nhiên bị lực mạnh đóng lại.
Lòng tôi chợt trâm xuống.
Không xong, mình nghĩ quá đẹp, con quỷ này chưa rời đi!
Một giây sau tôi bị một lực lượng không nhìn thấy bắt lấy, hung ác đập tôi vào tường.
Tôi đau đến nỗi thiếu chút nữa không thở được, tôi không thể ngăn máu tươi tràn ra miệng, tôi không thấy được cái gì, nhưng rõ ràng có bàn tay nắm cổ tôi, hơn nữa còn dùng sức bóp chặt, muốn bẻ gấy-cổ tôi!
“Tự tìm đường chết!” Giọng nói Sỉ Mị rốt cuộc đã tới, cửa nhà vệ sinh đóng chặt bị đá văng, ngay sau đó làn sóng ấm màu đỏ đánh tới chỗ trong suốt trước mặt tôi, tôi nghe tiếng kêu thê thảm rõ ràng, vân như cũ không thấy được bất kỳ con quỷ nào.
Chết tiệt! Không có quỷ;hhãn, khắp nơi đều bị hạn chết Trên cổ được thả ra, tôi ngã hgồi dưới đất, che cổ ho khan, trong tay Si Mị ngưng tụ lại quả cầu màu đen, tôi ngước mắt lên, tôi cảrfrgiác có vật gì lướt qua mặt chạy đi, cửa sổ sau lưnØngay lập tức mở ra.
Si Mị không ném quả cầu đen trong tay: “Chạy.”
“Đó là cái gì” Tôi vin tường đứng lên.
“Có chút phiền phức, là ác quỷ”
“Ác quỷ? Quỷ chết đói?”
“Không phải, chính là ác quỷ, hung ác, và lệ quỷ, hung quỷ, cũng liệt vào, mặc dù không khó đối phó như hung quỷ, nhưng phiền phức là ác quỷ này có thể đi theo bất kỳ người nào, đem con người biến thành vũ khí giết người, ác quỷ khác với những con quỷ khác, nó có bản thể, chỉ khi tìm được bản thể của nó mới có thể thật sự tiêu diệt nó, nếu không nó có thể sống lại không ngừng.”
Ác quỷ này trước kia tôi nghe Lãnh Mạch nói qua, là quỷ ở giữa ba loại hồn quỷ phiền phức nhất, hung quỷ, ác quỷ, lệ quỷ; tôi đã gặp được hung quỷ và lệ quỷ, không ngờ lần này, gặp được loại hồn quỷ phiền phức thứ ba, ác quỷ.
Nói đến Lãnh Mạch, tôi lấn nữa nghĩ đến người mặc đồ đen và ống giày đen phía sau vừa cứu tôi, nhìn lại Si Mị, ngực Sỉ Mị thì lộ ra/hơn nữa ống giày của Si Mị là màu đỏ, cũng không có“khả năng là do Dạ Minh, mặc dù Dạ Minh cũng thường mặc đồ màu đen nhưng ống giày của Dạ Minh không nhầm được, sau cùng có những hoa văn lả lơi, nhưng chỉ có ống giày của Lãnh Mạch là không có gì cả, một đôi màu đen, âm trầm không giới hạn.
Nhưng mà, Bất cứ ai cũng có thể tới cứu tôi, chỉ trừ anh.
Quên đi, không đoán nữa.
“Bây giờ nên làm gì?” Tôi chỉ Tôn Viễn Phàm.
“Tôi còn muốn hỏi cô, cô rốt cuộc đang làm gì?
Cô vào nhừvệ sinh nam làm gì? Cô là con gái cô vào nhà vệ sinh nam muốn làm gì? Hay là cùng người này gặp-quỷ nam!” S¡ Mị nói không xong, còn đạp lên hai chân Tôn Viễn Phàm.
“Si Mị! Cậu ấy là;bạn học của tôi!” Tôi vội vàng đẩy Si Mị ra: “Cậu ấy gọi cho tôi liên tục, giọng nói run rây sợ hãi, cậu ấy muốn tôi lập tức tới ngay, liền đi vào trong tìm cậu ấy, ai biết cậu ấy bị ác quỷ ám”
“Vậy tại sao cậu ta hôn nề?” Sỉ Mị hỏi.
Tôi hơi chậm lại, lắc đầu một cái; “Không biết, có một người bí ẩn cứu tôi”
“Người bí ẩn? Sẽ không lại là người thầm mến cô đi!” Nhắc tới thầm mến, Sỉ Mị liền hững hăng trừng tôi: “Rốt cuộc có bao nhiêu người thích cô “Mấy người bị bệnh thần kinh!” Tôi đảo mắt, chợt cảm xúc hạ xuống: “Số đào hoa của tôi không tốt, thích tôi, sợ chỉ có Tôn Viễn Phàm”
Sợ rằng, cũng chỉ có Tôn Viễn Phàm…
“Người nào nói! Ông đây cũng không thích cô ư?!” Si Mị hét to, mới:hét xong, anh ta liền giật mình.
Tôi cả người sửng sốt, nhìn anh ta: “Anh có phải bị sốt không vậy?”
Sau đớ ôi liền thấy từ cổ cho đến tai Si Mị lập tức đỏ bừng lên, trên mặt như muốn bốc khói, né tránh tâm mắt tội, nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Tôi còn chưa nói hếtft’Tôi nói là, tôi thích cô, mới là lạ!”
Người đàn ông này da mặt dày miệng lại bỉ ổi, lại còn biết đỏ mặt, kỳ;kỳ quái quái.
Quan hệ giữa tôi và’Si Mị, một nửa là thù một nửa là bạn, trừ những thứ‹này ra, bất kỳ tình cảm dư thừa nào cũng sẽ không Xảy ra.
Tuy nhiên đây là thái độ của tôi, ai biết Si Mị muốn lộn xôn gì đó, mặc kệ anha, đi đỡ Tôn Viễn Phàm: “Si Mị, tới giúp tôi, đầu tiênmang Tôn Viễn Phàm ra ngoài đi.”
Sỉ Mị ừ một tiếng, lúc đầu không sáng tôi, lúc đầu đầu óc có cảm giác bị đun nóng đến ngơ ngác, nâng Tôn Viễn Phàm lên, chúng tôi một trước một sau rời khỏi nhà vệ sinh nam Mới ra khỏi nhà vệ sinh nam, trong lúc vô tình tôi thấy kệ sách phía xa, thoáng qua một tàn ảnh màu đen.
Có người theo dõi tôi?
Sẽ là ai?
Si Mị mang Tôn Viễn Phàm tới chỗ ngồi không có người trông thư viện cho dựa vào cửa sổ, anh ta ném xuống, bấm nhân trung vài cái, Tôn Viễn Phàm lúc này mới chậm rãi mở mắt ra “Đồng Đồng?!” Cậu ấy kêu lên: “Tôi không nằm mơ chứ? Cậu cuối cùng cũng tới!”
“Là tôi, Tôn Viễn Phàm cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc dù Tôn Viễn Phàm không bị ám nữa, nhưng sắc mặt nhìn qua khá là tiều tụy, người cũng gầy đi một vòng to, kém xa với hình tượng lần trước tôi thấy cậu ấy.
“Đồng Đồng, cậu tới là tốt, cậu tới liền được cứu rồi” Ban đầu gặp phải sự kiệnthần bí Tôn Viễn Phàm không sợ hãi, lúc này nắm chặt.tay của tôi, cả người run rẩy, lông mi run rẩy, giọng.nói nghẹn ngào: “Đồng Đồng lần này cậu nhất định phải cứu em gái tôi! Em gái tôi gặp chuyện quỷ quái!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.