Chương trước
Chương sau
Ròng rã một tuần, tôi cùng Si Mị ngoại trừ ăn thuốc Bắc uống canh suông ra, một ít thịt một ít dầu mỡ thêm một hột tiêu bé xíu cũng chưa từng chạm tới, Si Mị đã nhiều lần gục ngã muốn bỏ nhà ra đi, nhưng toàn là đi ra ngoài sau đó tức giận quay trở lại.
Lưu Nguyệt cũng là một người bạn đầy tình nghĩa, cô ấy và chúng tôi không có quen biết gì, chỉ nhờ vào giấy mời của Tống Tử Thanh; liền vì chúng tôi mà tận tâm chữa trị trong một tuần, trong vòng một tuần này, chữa lành hết toàn bộ vết thương của tôi và Si Mị, ngay cả vết thương trên bả vai tôi nặng như thế, cũng chỉ cần bôi thuốc vài ngày, liền bình phục, không thể không nói cổ trùng là một thứ rất kỳ diệu, y thuật của Lưu Nguyệt thật ra cũng không thua kém Hàn Vũ.
Sau một tuần, Lưu Nguyệt sau khi cho tôi và Sỉ Mị uống thuốc an thần thì rời đi, chỉ đểlại cho chúng tôi một mảnh giấy nhỏ được ghi ngắn gọn, đại ý là đừng nhớ nhung đừng cảm ơn, cô ấy đi du lịch khắp thế giới, còn để lại một dãy số điện thoại, nói răng có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
“Cô gái này, cũng được” Thái độ của Sỉ Mị đối với Lưu Nguyệt cũng thay đổi.
“Bức bối trong một tuần, ngày mai tôi cũng phải tới trường học xem một chút” Tôi nói.
“Quyển tâm pháp này đưa cho tôi xem trước, tôi đi bế quan tu luyện, không có chuyện gì đừng quấy rầy tôi; mỗi ngày cô làm cơm xong, trở lại tìm tôi” Sỉ Mị nói: Có người đăn:ông nào giở trò khốn nạn như này không?
Sau đó, Si Mị đi lên lầu về phòng của mình, chưa thấy qua Si Mị chịu khó như thế, xem ra trận đấu ở Minh Giới, làm cho:anh ta bị đả kích không ít.
Chúng tôi thật sự nên bĩnh tĩnh lại, để bản thân chìm lắng lại.
Nghỉ ngơi thêm một ngày, saú khi ăn sáng, tôi và Si Mị chào hỏi lẫn nhau, liền đi tới trường.
Trong thời gian trường khai giảng;học sinh mới tới không ít, tôi nhớ dưới gốc cây ở cổng trường luôn có một hồn quỷ giơ chân ngáng đường học sinh, nhưng mà không có người nào đụng nó cả, mỗi lần nhự thế nó vô cùng uể oải, sau đó có một lần tôi cảm thấy nó đáng thương, liền cố ý đi qua bên cạnh nó, cố ý vấp chân, hồn quỷ đó vui mừng giơ tay múa chân hai ba ngày.
Có điều lần này, quỷ hồn dưới gốc cây đó, tôi nhìn thế nào cũng không thấy được nữa.
Con ma trong sân thể dục thích dọa học sinh bằng cách kêu họ tên người đó, tôi cũng không thấy được, thậm chí có lẽ bây. giờ tôi đang lướt qua người chúng, tôi cũng không có cảm giác gì.
Dưới Địa Phủ:nghe Diêm Vương nói tôi có thể trở thành người bình thường, tôi còn nghĩ đối với mình đây là chuyện’†ốt, có thể trở lại bình thường rồi. Nhưng khi tôi thật sự sống lại, trở lại cuộc sống không có quỷ nhãn, tôi tới phát hiện, vốn dĩ cặp mắt kia là quà tặng mà ông Trời cho tôi.
Tôi về tới khu ký túc xá, trên tâng bốn nữ quỷ nằm trên trần đèn chắc chắn đang dọa tôi, uổng công tôi đưa tay ra ngoài, chỉ chạm được không khí.
Cái gì cũng bị mất, tất cả năng lực, những thứ đặc biệt khác với người thường, toàn bộ:mất hết.
Cảm giác này, so với việc làm cho tôi bị thương, cho tôi chịu đau đớn, còn khó chịu hơn.
Trong ký túc xá, Phùng Ny Ny ở cùng một người khác lớp chúng tôi là Nhạc Vũ Giai, giường Đỗ Vũ Đồng trống không, nệm cũng bị mất, Phùng Ny Ny nói: “Cô ấy, cổ nghỉ học, không biết vì nguyên nhân gì, không ai liên lạc được với cô ấy cả: Nghỉ học…
Đỗ Vũ Đồng giết hại mẹ ruột, sau đó lại hãm hại tôi và Tôn Wiễn Phàm, lúc ấy I.ãnh Mạch xóa trí nhớ của tất cả cảnh sát, chỉ sợ Đỗ Vũ Đồng phát hiện ra thân phận đặc biệt của tôi, có thể là sợ tôi trả thù cô ấy nên trốn đi.
Sự kiện kia dường như chỉ mới là hôm qua, mà hôm qua, giống như tôi và Lãnh Mạch còn gắn bó chặt chẽ.
Mọi thứ còn, người thì kiông.
“Đúng rồi, Tôn Viễn Phàm nói nếu cậu trở lại thì đi tìm cậu ấy, cậu ấy ở thư viện cñờ cậu, giống như có chuyện gì sốt ruột.” Phùng Ny Ný“nói.
Tôn Viễn Phàm có chuyện cấp bách tìm tôi?
Tôn Viễn Phàm biết chuyện tôi có thể nhìn thấy ma, nếu đặc biệt là tìm tôi, hẳn là có chuyện rất gấp, chỉ sợ, không thoát khỏi liên quan tới ma quỷ.
Tôi nói lời tạm biệt với Phùng Ny Ny sau đó liền ra khỏi ký túc xá đi tìm Tôn Viễn Phàm.
Trên đường tới thư viện, gặp mấy người bạn của Tôn Viễn Phàm,thấy được tôi cũng bảo tôi nhanh đi tìm Tôn Viễn Phàm, nói giỡn rằng Tôn Viễn Phàm muốn gặp tôi đến mức mặt vàng người gầy xuống thậm chí tỉnh tñần còn không ổn, tôi đương nhiễn biết Tôn Viễn Phàm tinh thần không bình thường, rõ rang là không phải vì muốn gặp tôi.
Không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì, dù gì cũng là bạn cùng trường:cậu ấy đối xử với tôi cũng không tệ lắm, tôi đí nhanh hơn.
Rất nhanh tới thư viện, thư viện trường chúng tôi rất nổi tiếng, nghe nói là được lưu lại từ thời dân quốc, lịch sử lâu đời, là di tích lịch sử, bên trong có ít sách từ thời xưa, ngoài ra còn có một số tác phẩm gốc của các nhà văn vĩ đại.
Tuy nhiên tôi từ trước đến giðỡ không có quan tâm đến di tích lịch sử gì đó, nơi cớ!ịch sử thật lâu, đó là nơi có nhiều lệ quỷ.
Vào thư viện tôi gọi cho Tôn Viễn Phàm, cậu ấy nói cậu ấy đang ở nhà vệ sinh nam tâng một, tôi đi đến khu vực gần đó gọi cậu ấy đi ra, cậu ấy lại bảo tôi đi vào trong tìm cậu ấy, đây chính là nhà vệ sinh nam mà, giọng nói cậu ấy thế mà rất gấp gáp, còn khàn khàn: “Đồng Đồng, làm ơn, tôi bị ma quấn người, không dám đi ra, nhà vệ sinh nam không có người, cậu mau tới cúu tôi.”
Bị ma quấn người?
Vừa nghe nói vậy tôi quả quyết gọi điện cho Sỉ Mị, nói anh:ta hai mươi phút sau tới thư viện.
Đùa vui cái gì, tôi bây giờ không nhìn thấy ma, mất hết năng lực; tôi cũng không muốn tỏ vẻ anh hùng.
Sỉ Mị nói vài câú;sau đó bảo tôi ở tại chỗ chờ anh ta, vừa mới cúp điện thoại Tôn Viễn Phàm lại gọi tới, giọng nói run rẩý tiếp tục bảo tôi đi vào.
Dù sao vết thương của’$i Mị lành hết rồi, anh ta sẽ đến ngay, tôi rất muốn và6;lo lắng Tôn Viễn Phàm xảy ra chuyện nên tôi đãén la lén lút đi tới nhà vệ sinh nam, nhìn trộm vào Bên trong, nhỏ giọng kêu: “Tôn Viễn Phàm?”
“Đồng Đồng, mau đến đây!” GiọnØnói của Tôn Viễn Phàm từ trong nhà vệ sinh nam trúyền tới.
Đây là lần đầu tiên tôi đi vào nhà vệ sinh nam, từ từ đi vào hai bước, quay đầu nhìn thử có học sinh nam nào tới không, kết quả nhìn thấy một học sinh nam đang tìm sách ở kệ sách nét mặt phong phú đang nhìn tôi, trông thấy tôi nhìn lại, mới dời đi ánh mắt.
Lần này thật sự quá mất mặt!
Tôi chịu đựng đi vào nhà vệ sinh nam.
Tôn Viễn Phàm ở buồng trong cùng đưa tay ra ngoài vẫy tay tôi: “Đồng Đồng, mau tới đây”
Kỳ lạ, tôi cũng đã đi vào nhà vệ sinh nam cậu ấy còn không ra; núp ở trong buồng đó làm gì?
Tôi đi tới, đèn eủa buồng trong cùng, có chút âm u, tôi phải đứng vào bên trong mới nhìn thấy được Tôn Viễn Phàm, tôi vòng qua cửa, mở miệng hỏi: “Tôn Viễn Phạm cậu đạng làm cái gì…AI”
Còn chưa dứt lời Tôn Viễn Phàm ở trong buồng đột nhiên đánh tôi, lập tức đếm tôi ngã nhào trên mặt đất, sắc mặt Tôn Viễn Phàmtrảng bệch, lưỡi trắng và xanh, bên trong đôi mắt không có màu sắc gì, há miệng cắn tôi, răng cửa của cậu ấy rất nhọn, đây rõ ràng là dáng vẻ bị quỷ ám.
Trải qua nhiều kinh nghiệm, tôi coi như là phản ứng nhanh tránh được cậu ấy cắn, hai tay bóp cổ cậu ấy để không cho cậu ấy cắn tôi nữa: “Tôn Viễn Phàm cậu tỉnh lại đi!”
“AI” Từ trong.cổ họng Tôn Viễn Phàm phát ra âm thanh kỳ lạ, trốn khỏi tôi, móng tay dài ra, hướng tới cổ tôi đâm xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.