Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế như vẫn chậm chạp không chịu xuống núi.
Lục Tưởng Vân vừa vào thôn, liền thả chậm cước bộ đi trên con đườngnhỏ bên cạnh cánh đồng, gặp những người thân hữu thì chào hỏi, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng từ thuở nhỏ ở nơi này, mỗi một tán lá nàng đềuquen thuộc, hơn nữa rất yêu thích.
Về nhà, tâm cũng kiên định lại.
Nàng đi đường vòng, xa xa nhìn thấy một mảnh vườn trái cây đã nuôilớn ba tỷ muội nhà nàng, cách đó không xa là tấm biển được treo ở trêncao “Lục phủ”, chính là nhà nàng.
Mắt nhìn trên cầu gỗ, có người đang ngồi phía trước, vừa không qua cầu lại không rời đi, ngồi xổm chỗ đó cũng không nhúc nhích.
Nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tiến lên chào hỏi: “A Phong, làm sao vậy?”
Nam nhân ngẩng đầu chính là bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào.
Lục Tưởng Vân thấy thế cũng không trách, từ trong gói đồ lấy ra một khối bánh hạnh nhân: “Này, cho ngươi.”
Nam nhân cũng không chần chờ, tiếp lấy hướng miệng cắn một ngụm nhỏ, xác nhận là hương vị hắn thích, liền cắn miếng to một chút.
Nam nhân vừa ăn, ánh mắt vừa ngắm một chỗ dưới cầu gỗ, Lục Tưởng Vân để ý liền hiểu rõ.
Ngồi xổm xuống, gỡ cọng cỏ trên tóc hắn xuống: “Lại bị bọn nhỏ trêu chọc?”
Toàn thôn cơ hồ không người nào không biết, đại nam nhân ngang tàng bảythước lại không dám qua cầu, thậm chí là e ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-kho/2488354/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.