– Dạ con chào bố, con là Chung Dương. 
– Chung Dương? 
Ông Hà cơ hồ nhắc lại hai chữ, hàng mày càng nhíu vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ về cái tên. Chung Dương cười điềm đạm cẩn thận đặt những túi thức ăn xuống bàn xong, anh chậm rãi bước đến chỗ bố Kiều Chi lễ phép thưa. 
– Vâng ạ, con là con trai của mẹ Lý. 
Nghe Chung Dương nhắc tới đây ông Hà và cả thím Chín đều nghĩ ra ngay, thím Chín ở bên bất ngờ, tuột miệng vui mừng thốt lên: 
– Ôi trời, cháu là con trai của chị Lý hả? 
Chung Dương khẽ gật đầu “vâng” một tiếng, nhưng ngay sau đó liền quay sang nhìn Kiều Chi gương mặt anh lúc này đúng kiểu đang rất cần sự trợ giúp của cô về khoản giới thiệu. Kiều Chi nặng nề thở dài một hơi, chầm chậm bước tới, cô nhẹ giọng mỉm cười nói. 
– Đây là thím Chín ạ! 
Chung Dương nghe vậy một lần nữa lịch sự cúi đầu: 
– Dạ, cháu chào thím Chín ạ. 
– Chào cháu, ôi chao, chị Lý có cậu con trai đẹp quá. 
Thím Chín rạng rỡ cười, nức nở khen ngợi ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Chung Dương. Lần đầu tiên Chung Dương được khen mà có cảm giác ngài ngại đến vậy đấy, chắc có lẽ do được người nhà đằng vợ khen nên thế nhỉ? Kiều Chi đứng cạnh tròn xoe mắt khi thấy lỗ tai Chung Dương ửng đỏ, cô thoáng giật mình tưởng bản thân nhìn nhầm nữa cơ. 
Chung Dương không hiểu sao khi ở trước mặt bố vợ thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573171/chuong-15.html