Trời vừa sáng, Kiều Chi cũng giật mình choàng tỉnh giấc, động đậy cơ thể một cái liền phát hiện người phía sau đang bình thản ôm cô chặt cứng. Chiếc gối ôm cũng biến mất tăm. 
Kiều Chi không ngồi dậy ngay mà nán lại nằm một ít phút để ngắm nghía Chung Dương! Kiều Chi khe khẽ lật người miệng tủm tỉm cười, kể ra chồng cô đẹp trai phết nhỉ? Sống mũi cao, mày rậm, lông mi còn dài hơn cô nữa, tổng thể gương mặt rất hài hòa, sắc sảo, làm Kiều Chi rất ưng bụng. 
Nhìn một lúc cảm thấy đã sướng mắt Kiều Chi mới nhẹ nhàng lấy cánh tay đang ôm eo mình ra, rón rén bước xuống giường, động tác vô cùng từ tốn vì sợ ai kia sẽ thức. Trước khi vô toilet Kiều Chi còn cẩn thận chu đáo đắp chăn cho anh, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào Kiều Chi lại gan dạ cúi đầu hôn lên má anh một cái rồi mới xoay người bước đi! 
Vệ sinh cá nhân xong xuôi Kiều Chi bước ra nhìn đồng hồ đã là 5h40, cô lấy áo khoác thêm giữ ấm rồi mở cửa xuống lầu, vẫn như mọi khi dì Ba cùng các dì khác đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người trong nhà, dì Ba ngẩng mặt nhìn thấy Kiều Chi thì ngỡ ngàng. 
– Ôi mợ Chi? Mợ dậy sớm thế ạ? Mợ không ngủ ngon giấc sao? 
Kiều Chi gãi đầu cười đáp: – Dạ cháu đột nhiên tỉnh, nên xuống phụ mọi người luôn, với lại hôm nay cháu sẽ vào viện sớm với bố ạ. 
Dì Ba xua tay, thật thà nói: – 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573146/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.