Hai người rôm rả dìu nhau vác máy ảnh đi ra ngoài sân, bà Lý bật cười bó tay. Còn Kiều Chi chỉ biết thẹn thùng im lặng, kỳ thật nhìn bố mẹ chồng vui cô cũng vui lây cơ mà vẫn xấu hổ một tẹo. Sau khi bố và Mận đã đi khỏi, bà Lý chu đáo cẩn thận mang đồ ăn sáng ra cho cô. 
– Con ăn sáng rồi ngồi nghỉ một lúc nha, chút Chung Dương sẽ về đưa con và Mận đi. 
– Vâng ạ! 
Kiều Chi cầm muỗng ăn chút cháo, bà Lý nhẹ nhàng đặt nốt cốc sữa xuống rồi xoay bước vào trong. Kiều Chi ngẩng đầu thấy bà bận bịu thì hỏi. 
– Mẹ đang nấu gì thế ạ? Để con phụ. 
– Mẹ đun cũng gần xong rồi con cứ thoải mái ngồi ăn đi, mẹ hầm bào ngư đặng một lúc nữa đem vào viện cho ông sui, mẹ nấu cho cả thím Chín tẩm bổ, dường như gần đây bà ấy hơi ốm. 
Đột nhiên cơ thể Kiều Chi khựng lại cảm động tới nổi nói không lên lời. Bà Lý bỗng dưng thấy cô im re liền quay đầu nhìn, bà quan tâm hỏi. 
– Sao vậy con? 
Kiều Chi mím môi lắc đầu đè nén giọng nghẹn ngào: – Dạ, không có gì ạ… mẹ ơi? 
– Mẹ nghe. 
– Con… cảm ơn mẹ nhiều lắm. 
Câu nói vừa dứt hốc mắt Kiều Chi cũng đo đỏ, bà Lý nhẹ nhàng gác đôi đũa chầm chậm đi lại vuốt tóc cô cười. 
– Trời đất, sao phải cảm ơn? Chi Chi à, chúng ta đều là người một nhà con không cần khách sáo. 
Kiều Chi dịu dịu mắt gật gật: – Dạ! 
Bà Lý cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573138/chuong-31.html