Chỉ là... nếu một ngày nào đó.. cậu không còn yêu thương Tư Quân nữa thì tôi xin cậu hãy để con bé lại cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cho nó.- Giọng ông đều đều, tuy nói thế nhưng ông mong ngày đó sẽ không xảy ra.
Minh Quân dùng ánh mắt kiên định nhìn Trình quản gia nói:
- Sẽ không có chuyện đó đâu ba, Tư Quân là kỉ niệm cuối cùng mà Như Ngọc để lại cho con, với cả con bé là con của con, nếu con mình mà con còn không thương yêu thì làm sao con xứng đáng với tình yêu, sự tin tưởng và chờ đợi của cô ấy.
- Tốt lắm, đúng là tôi đã không sai lầm khi trao con và cháu gái của mình cho cậu. - Trình quản gia hài lòng gật đầu, lúc này trên môi ông mới nở nụ cười - Chúc cậu và mợ hạnh phúc đến bạc đầu.
- Cám ơn ba. - Minh Quân nhìn đồng hồ đã 4h45, sắp đến cuộc hẹn với Khánh Châu hắn vội tạm biệt Trình quản gia - Con có việc phải đi rồi, ba vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe để ngày mai còn lên đường về lại Sài Gòn.
- Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, tạm biệt cậu.
Trình quản gia quay về phòng, Minh Quân cũng đi đến phòng làm việc lấy một hộp quà rồi lái xe tới bãi biển. Xe vừa đỗ vào bãi hắn đã thấy dáng người Khánh Châu đang đứng từ xa, nàng đang quay lưng lại với hắn. Cầm hộp quà bước đến chỗ nàng hắn hỏi:
- Em đến đây từ bao giờ?
Khánh Châu giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-ho-nao-ngo-hanh-phuc/2680541/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.