Minh Quân nắm tay nàng nhẹ hôn lên mu bàn tay, mùi hương của Khánh Châu với hắn như một liều thuốc phiện. Nếu không có nàng nằm cạnh bên mỗi đêm thì hắn sẽ không ngủ được, những đêm phải ở lại khách sạn đa phần hắn đều thức trắng. Nhắm mắt ôm lấy người yêu trong lòng hắn mỉm cười mãn nguyện, đối với hắn chỉ cần như vậy là đủ.
Khánh Châu nghe được tiếng Minh Quân cười, nàng ngước mặt lên nhìn hắn hỏi:
- Anh cười gì thế?
- Anh chỉ là đang hạnh phúc quá thôi, rất hạnh phúc. - Hắn nhẹ nựng cằm Khánh Châu một cái - Nếu anh nhớ không lầm thì qua tết này em sẽ tốt nghiệp đúng không? Bài báo cáo thực tập của em thế nào rồi? Có cần anh giúp không?
- Ưm..26 tháng 2 là em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó anh phải tham dự đó nha! Còn về bài báo cáo anh không cần lo lắng cho em, em đã hoàn thành và nộp cho giảng viên rồi hi hi.
Khánh Châu vươn tay ôm lầy cơ thể săn chắc của Minh Quân, cánh tay mảnh khảnh như nhánh dây leo cố gắng buộc chặt hắn. Hắn phì cười vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của nàng:
- Đương nhiên rồi, anh phải đi chứ, cơ mà lúc đầu anh nhớ là em nói thích làm cô giáo nhưng sau đó sao lại đổi sang học kinh tế vậy?
- Ưm...vì..em muốn có thể hiểu thêm về công việc của anh để giúp đỡ cho anh, sau này chúng ta cùng nhau phát triển công việc và..anh cũng có thể đỡ cực nhọc hơn.
Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-ho-nao-ngo-hanh-phuc/2680522/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.