Đúng, vì không thể có sự trùng hợp đến vậy, một người giống Như Ngọc như đúc xin vào chỗ mình làm việc, có những hành động không sai ly nào với cô ấy, lúc lái xe anh đã ngẫm lại thì đúng là có điều đáng ngờ.- Minh Quân từ tốn giải thích cho Khánh Châu hiểu mình.
- Anh...anh không...nhận nhầm cô ấy?- Khánh Châu đã có phần bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Không! Anh hiểu và chấp nhận thực tại, dù nó có cay đắng thế nào đi nữa, anh sẽ không để mình sống trong quá khứ. Vả lại bây giờ anh không một mình, anh có em, em luôn là sợi dây kéo anh về thực tại.- Hắn hôn lên môi nàng, nụ hôn dịu dàng xoa dịu tâm tình đang giông tố.
- Em xin lỗi vì đã nổi giận với anh, tại em lòng dạ hẹp hòi.- Khánh Châu ngại ngùng không dám nhìn chồng mình.
- Anh không trách em, nếu đổi lại là anh cũng có thể anh sẽ như vậy và bây giờ anh muốn hỏi em một chuyện.
- Dạ, anh hỏi đi, em sẽ trả lời.- Nàng gật đầu đồng ý.
- Em có tin tưởng anh không?- Minh Quân nhìn vào mắt Khánh Châu, ánh mắt hắn tràn ngập hy vọng.
- Em..
- Đừng vội, hãy nghĩ thật kĩ nhìn vào anh rồi trả lời cho anh biết.- Hắn đưa ngón trỏ lên ngăn câu trả lời nhanh vội của nàng.
-...
Khánh Châu im lặng tự hỏi lòng mình:
- "Mình...có tin anh ấy không? Với từng ấy chuyện anh ấy đã làm cho mình và khoảng thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-ho-nao-ngo-hanh-phuc/2680342/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.