Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tư Nhĩ mệt mỏi trở về phòng của mình và đóng kín cửa lại. Nguyên cả ngày hôm nay đã phải làm quá nhiều thứ mà vẫn chưa kịp nghỉ ngơi chút gì cả. Cũng phải lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác mệt đến như vậy.
Nghĩ đến đây, cô bất giác nhớ lại một vài chuyện xưa cũ, lúc cô còn bên Văn Quảng. Nhớ lại trước đây mỗi ngày đều phải chăm chỉ làm hết mọi việc nhà cho Văn Quảng mà tự nhiên cô thấy nể phục mình vô cùng. Bản thân cô khi đó còn vụng về tệ nữa chứ, đến đập trứng cũng phải học. Cô nhớ khi đó mới bắt đầu học nấu cô còn cảm thấy nấu ăn thật là điều kinh khủng, cô sợ nấu tới mức thấy nhà bếp mà cứ tưởng như đó là địa ngục, đến mơ cũng mơ thấy toàn nồi bốc khói đen nghi ngút,…
Còn chăm cây ấy hả? Cô chỉ nghĩ thôi cũng nổi hết cả da gà bởi… cô vốn bị mắc bệnh sợ sâu. Thế mà ngày nào Văn Quảng cũng nhất quyết bắt cô phải tự mình chăm sóc số cây ở trong vườn nên cô nhìn sâu suốt, riết rồi chả còn có cảm giác gì với cái lũ sâu bọ ấy nữa…
Còn bây giờ, sau hơn bốn tháng sống trong cảnh hết ăn chơi rồi lại ngủ, lâu lâu mới đi ra ngoài dạy học hoặc ngắm cảnh, cô sống sung sướng tới mức gặp khó khăn trong việc quay lại với lịch thời gian biểu cũ. Phải mất vài một vài hôm thì cô mới có thể dậy sớm và luyện tập thể dục trở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680214/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.