Tư Nhĩ tan làm cũng là lúc hơn mười một giờ đêm. Kết thúc một ngày làm việc “hoành tráng” như vậy làm cô thấy bản thân mình vui nhiều hơn là mệt. Cảm giác nhìn cả đống tài liệu chất chồng như núi được hoàn thành thực sự là một điều gì đó thật tuyệt vời làm sao.
Hít một hơi thật sâu và thở ra, Tư Nhĩ mỉm cười mãn nguyện vươn vai rồi rời khỏi bàn làm việc, trực tiếp đi xuống nhà xe để lấy xe tự mình đi về. Muộn vậy rồi nên cô cũng không muốn làm phiền tài xế nữa.
Lúc đi qua cổng còn chu đáo gửi tặng bác bảo vệ một túi bánh cùng trà với cà phê mà cô mới lấy ở trên phòng giải lao của nhân viên.
- Chào bác! Cháu có chút bánh với trà và cà phê, gửi bác ăn lót dạ lúc canh cổng ạ. - Tư Nhĩ lịch sử đưa túi đồ ăn qua cửa kính ô tô cho bác bảo vệ.
- Cảm ơn sếp. Ngày nào sếp về muộn cũng đều nhớ tới tôi, tôi cảm ơn nhiều lắm. - bác bảo vệ cười hiền từ, thật lòng cảm ơn Tư Nhĩ.
Là bảo vệ, người qua cổng mở lời chào bác nhân viên nào có mấy ai? Các sếp lớn thì lại càng không. Vì người ta là sếp mà, ai lại đi chào một nhân viên bảo vệ cỏn con như ông? Tuy nhiên, Tư Nhĩ không giống với hầu hết những người khác, cô không nghĩ việc công ty trả tiền cho bảo vệ để họ canh cổng rồi thì mình có thể coi họ như vô hình, ngược lại cô vô cùng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680181/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.