- Hay là để tôi thử xem sao nhé! Tôi nghĩ là mình có thể giúp được cho cô đó. - Cẩm Vân tiếp tục nói, đồng thời còn lấy từ trong túi ra một mảnh khăn ướt có mang sẵn từ trước, đưa cho cô.
- Tôi nghĩ là không cần đâu. Tôi có thể dùng khăn ướt ở đây được rồi. - Tư Nhĩ cố mỉm cười, kiên nhẫn muốn Cẩm Vân rời đi trước, bản thân cô lúc này vẫn còn xem cô ta như người lạ không quen. Bởi theo trí nhớ của cô thì đúng là cô không quen Cẩm Vân thật.
- Tôi biết là cô ngại nhưng mà rõ ràng là cô đang khó chịu với vết bẩn đó còn gì. Hay là cứ để tôi lau thử cho cô, loại khăn giấy này của tôi là loại đặc biệt dùng để lau vết bẩn đấy, không phải loại thông thường giống như ở đây đâu. - Cẩm Vân vẫn rất nhiệt tình muốn giúp Tư Nhĩ, hình như cũng đã lờ mờ đoán được là cô đã quên mất cô ta rồi.
Chắc là sau vụ tai nạn kia khiến Lam Tư Nhĩ mất trí nhớ rồi. Tuy mình không chắc của thể sự việc ra làm sao nhưng tình thế này đúng là rất thú vị. Bảo sao hôm trước lúc mình hẹn gặp mặt Văn Quảng để nói về chuyện tai nạn của Tư Nhĩ anh ta lại có thái độ như thế. Ra là đang lo lắng. Cũng phải thôi. Anh ta yêu Tư Nhĩ như vậy mà cô ta lại đang ở trong tình trạng thế này thì không lo lắng mới là lạ ấy. Cẩm Vân thầm nghĩ trong lòng, vẻ mặt ôn hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cu-xin-tu-trong/2680115/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.