Chương trước
Chương sau
Tư Nhĩ thanh toán xong xuôi cả rồi mà quay ra vẫn còn thấy Văn Quảng đang chú tâm nhắn tin cho ai đó, vẻ mặt còn có vẻ như rất nghiêm trọng nữa chứ. Đoán là anh đang chỉ đạo công việc cho cấp dưới hoặc cho ai đó nên Tư Nhĩ đã không làm phiền anh nữa, yên lặng ngồi đợi anh giải quyết công việc xong rồi mới tính kêu anh đi.

Văn Quảng bấy giờ nhắn tin với Cẩm Vân xong, anh ngẩng mặt lên nhìn Tư Nhĩ thì bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình. Vẻ mặt cô thản nhiên và chẳng có chút gì là đang nghi ngờ anh hết nhưng tâm lý anh vẫn cảm thấy lo lắng, chột dạ vì bản thân anh bây giờ đang lén lút làm chuyện giấu cô.

- Em thanh toán xong rồi à?

- Được một lúc rồi. Nhưng nếu anh bận thì cứ tiếp tục đi. Tôi cũng không vội lắm đâu thế nên anh đừng có để ý đến tôi làm gì! Tôi biết công việc quan trọng là phải giải quyết ngay mà. - Tư Nhĩ tỏ ra rất hiểu tính chất công việc của Văn Quảng.

Chắc là tại vì mấy ngày qua cô cũng phần nào cảm nhận được tính chất của công việc làm lãnh đạo nên cô rất thông cảm và hiểu cho anh. Tuyệt nhiên sẽ không giống như những cô gái khác là nhõng nhẽo bắt anh phải để công việc và đi chơi với cô ngay tức thì.

- Anh không bận đến thế đâu. Nếu em đã thanh toán xong rồi thì chúng ta đi luôn thôi. - Văn Quảng giọng ôn hoà nói, rất mừng vì Tư Nhĩ chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh đang có tin nhắn công việc.

Và tuy là cô suy nghĩ đơn giản và hiểu chuyện được như vậy là rất tốt nhưng nếu như cả hai người mà chính thức yêu nhau thì Văn Quảng lại không mong cô sẽ hiểu chuyện như thế bởi giống như Trần Thư vẫn hay thường phàn nàn với anh rằng: Chị dâu hiểu chuyện như thế chứng tỏ là bình thường anh không hiểu và đủ yêu chị ấy rồi.

Lúc trước anh nào có bận tâm tới mấy lời nói trẻ con này của Trần Thư bởi lúc đó anh vẫn chưa nhận ra rằng bản thân đã yêu cô. Bây giờ ngồi ngẫm lại mới cảm thấy Trần Thư đúng thực nói rất đúng. Chắc là vừa rồi khi anh mải nhắn tin với Cẩm Vân đã khiến cô phải ngồi một mình lạc lõng rồi.

- Nói chuyện vậy đủ rồi đấy! Chúng ta mau đi thôi. Tôi hơi tò mò muốn xem xem là anh sẽ dẫn tôi đi đâu chơi đó.

Tư Nhĩ chẳng thể nào nhìn ra được những băn khoăn, trăn trở ở trong lòng Văn Quảng nên rất hồn nhiên nghĩ đến nơi mà anh nói sẽ dẫn cô tới. Nhìn cô háo hức như thế, anh cũng vui lây nhưng kiểu gì thì tâm trạng vẫn không khác hơn được. Phần vì anh lo lắng không biết Cẩm Vân tiếp theo đây sẽ làm gì, phần khác lại lo cô sau khi nhớ ra tất cả mọi chuyện sẽ bỏ anh mà đi.

Anh luôn bị ám ảnh bởi việc cô có thể rời bỏ mình bất cứ lúc nào, dần dần nó trở thành nỗi sợ thường trực ở trong anh mỗi khi anh tiếp xúc với cô. Nam Nhật nhiều lần thấy anh suy nghĩ về vấn đề này đã khuyên anh không nên lo lắng quá, bác sĩ cũng nói Tư Nhĩ tạm thời sẽ không thể nhớ lại mọi chuyện nhưng tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Không có gì là chắc chắn cả. Hạnh phúc mà anh đang có với Tư Nhĩ hiện tại cũng rất mong manh, tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ tan vỡ ngay tức thì…

Giá mà kí ức hai năm kia không thực sự tồn tại thì có phải là tốt hơn bao nhiêu rồi không? Không phải là quên đi mà là vốn dĩ không hề có để nhớ tới…

Cứ thế, Văn Quảng đi theo bên cạnh Tư Nhĩ ra xe với trạng thái rất trầm tư. Cô thấy anh như đang mải suy nghĩ gì đó, ban đầu thì cô làm ngơ nhưng sau đó vì không thể để anh lái xe trong tình trạng trầm tư như thế, bất đắc dĩ cô đành phải lay nhẹ tay anh.



- Anh ổn không? Hay là để tôi lái xe cho an toàn nhé? Chứ nhìn anh lái xe trong tình trạng này tôi không được yên tâm cho lắm...

- Không sao. Anh sẽ lái xe an toàn mà. – Văn Quảng giật mình thoát ra khỏi những suy tư ở trong lòng.

Tạm gác đi nỗi sợ, Văn Quảng bắt buộc phải thật thỏi mái khi đứng ở trước mặt Tư Nhĩ bằng không cô chắc chắn sẽ nghi ngờ anh mất. Có lẽ anh sẽ không thể giấu cô mọi chuyện quá lâu nữa đâu. Đợi đến khi cố đồng ý ở bên anh rồi, khi đó anh nhất định sẽ nói thật với cô tất cả mọi chuyện, không giấu cô bất cứ điều gì cả. Anh không muốn giữa hai người cứ giống như thế này mãi nữa. Một người không nhớ gì, một người nhớ tất cả nhưng lại cố tình giấu ngươi kia. Một mối quan hệ như thế thường sẽ không thể bền được.

- Tôi tin anh được không đấy? Nếu như anh không thể lái được thì cứ để tôi lái cho, yên tâm là tôi có bằng lái và kĩ năng lái xe khá đỉnh đấy! Lần trước bị tai nạn chỉ là sự cố hi hữu thôi... – Tư Nhĩ thử thuyết phục Văn Quảng cho mình lái xe, cô vẫn không yên tâm để cho anh lái xe được.

Nhưng Văn Quảng vẫn muốn tự mình lái xe. Không phải anh không tin vào tay lái của cô, chỉ là anh thực sự có thể lái xe một cách an toàn để đưa cô đi.

- Em tin anh đi, được không? Anh chắc chắn là bản thân sẽ lái xe ăn toàn mà, tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm đâu. Anh hứa đó. – Văn Quảng lãnh đạm nói, giong điệu không hề ép buộc hay bắt ép gì cô nhưng nó lại có một sức thuyết phục cô rất lớn, khiến cô phải ngoan ngoãn nhường lại ví trí lái xe lại cho anh.

Nói thế nào thì người đàn ông này cũng rất giỏi trong việc thuyết phục và tạo cho người khác cảm giác yên tâm về anh ta. Tư Nhĩ nhìn Văn Quảng đang đứng trước mặt mình, thầm nghĩ. Hình như biết như thế lại làm cô thích anh hơn một chút nữa rồi thì phải. Nếu cứ thế này, cô đoán là mình sẽ yêu anh sớm thôi...

- Ừ. Anh lái xe đi. – Tư Nhĩ ngờ nghệch gật đầu sau đó vội vàng bước lên xe và ngồi vào vị trí ghế phụ. Không để cho anh nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô lúc này.

Văn Quảng ngay sau đó cũng ngồi vào vị trí ghế lái, lập tức lái xe đưa cô đi đến nơi anh đã hứa là sẽ đưa cô đi lúc nãy.

Tư Nhĩ ngồi ở trên xe, tâm trạng có phần háo hức, mng chờ không biết nơi Văn Quảng muốn đưa cô tới kia là đâu. Anh còn nói là coo chắc chắn sẽ thích nữa nên càng làm cô tò mò hơn nữa. Cô đang thích tới đâu chứ? Cô không giống mấy cô tiểu thư khác thích mua sắm đồ nọ đồ kia nên tuyệt nhiên là không thể nào là trung tâm mua sắm được. Khu vui chơi hay công viên gì đó thì lại trẻ con quá cô cũng không thích. Còn mấy quán bar hay vũ trường gì đó thì phải tùy thuộc vào tâm trạng nữa, và hôm nay cô không hề có tâm trạng gì để tới mấy nơi như thế đâu. Tâm trạng hôm nay của cô chắc là hợp để tới mấy có tiếng đàn nhẹ nhàng hay là nơi nào đó có thể thư giãn chẳng hạn...

- Bây giờ anh có thể nói cho tôi được chưa? Nơi anh muốn đưa tôi đến ấy! Dù sao cũng đi sắp tới nơi rồi có phải không? – Tư Nhĩ tò mò không nhịn được bèn quay sang chỗ Văn Quảng, lần nữa hỏi anh về nơi anh sắp đưa cô đến.

- Buổi hòa nhạc của nghệ sĩ piano mà em thích. – Văn Quảng thấy đúng thực là sắp tới nơi rồi nên cũng không muốn giấu cô nữa, vừa nói anh vừa lấy ra từ trong túi quần ra hai tấm vé của buổi nhạc hội anh mới mua lúc chiều nay, ngay sau khi cô nói là muốn cả hai cùng đi ăn thì anh đã chuẩn bị rồi.



Tại anh nhớ hồi trước Tư Nhĩ có một vài lần ngỏ ý muốn anh đồng ý cho cô đi xem mấy buổi hòa nhạc thính phòng thế này nhưng anh khi đó anh vì luôn muốn gây khó dễ và tạo áp lực nên cô nên đã không một lần nào đồng ý cho cô đi cả, đã thế còn tạo ra đủ thứ lí do trên trời để cô không thể đường đường chính mà đi xem được. Càng nhớ lại càng thấy là anh đã đối xử với cô quá tệ trong hai năm qua rồi. Thế nên anh bị như bây giờ cũng là đáng lắm. Có không giữ tìm lại khó thật sựu, nếu không may còn có thể để cho người khác lấy mất nữa.

- Anh biết tôi thích ai sao? Nhưng mà sao anh biết tôi có sở thích nghe nhạc thính phòng? Bình thường không có mấy người thích thể loại nhạc đó đâu. Nhiều người còn chê rằng nhạc thính phòng quá nhàm chán nữa chứ?

- Anh đã nói rằng mình rất hiểu em rồi còn gì? Sao anh có thể không biết em thích nghe nhạc gì được chứ? Với ngay cả chuyện em đàn piano rất hay anh còn biết rõ nữa là... – Văn Quảng vô cùng tự mãn khoe khoang chính mình với Tư Nhĩ chỉ để làm trò vui cho cô xem.

Tư Nhĩ nhìn anh làm trò cũng rất thú vị mặc dù bình thường anh hơi khô khan, tính cách lại lạnh lùng khó gần nhưng cô khẳng định là anh có khiếu là trò nha. Không biết năng khiếu này là từ sinh ra đã có hay là bị nhiễm bởi Nam Nhật do lâu ngày chơi thân với anh ta nữa.

- Đó là điều đương nhiên. Tài năng đánh đàn của tôi là được công nhận bởi rất nhiều những cuộc thi lớn nhỏ khác nhau đấy! Đây cũng xem như là một trong số những điều đặc biệt trong sơ yếu lí lịch của tôi đấy, vậy mà anh còn không biết nữa thì tôi dám cá rằng anh chỉ yêu tôi một cách nửa vời mà thôi. – Tư Nhĩ kiêu ngạo nói.

Tuy mỗi lần đàn cho bà Lam nghe cô đều bị bà chỉ ra những điểm cô đàn chưa tốt nhưng đó chỉ là do bà Lam, mẹ cô là giảng viên đàn piano nên mới kĩ tính nghe ra những sai sót và nhìn nó với con mắt khắt khe thôi chứ bình thường mỗi lần đàn cho người khác nghe hay là biểu diễn trước mọi người thì cô đều sẽ được mọi người khen ngợi rất nhiều đấy! Cũng chính bởi thế mà ngoại trừ khi đứng trước mặt bà Lam ra thì cô luôn vô cùng tự tin trước tài năng chơi đàn piano của mình.

- Quả thực là rất tự tin nha! Nhưng đúng là với cái tài năng đó của em mà em còn không tự tin nữa thì đúng là hơi phí...

- Nhưng mà soa anh biết hôm nay người ta tổ chức buổi hòa nhạc này? Tôi là fan còn không biết là có để mua vé nữa. Hay anh cũng là một fan của thể loại âm nhạc này mà tôi không hề hay biết vậy? kiểu như anh là fan trunh thành và cuồng nhiệt hơn tôi đấy?

- Anh đương nhiên không phải fan của thể loại nhạc này rồi. Ngược lại anh giống với phần đông mọi người đó là không thích nghe thể loại nhạc này cho lắm. Nó quá buồn và chậm, không hợp với người như anh chút nào cả. – Văn Quảng thẳng thắn thừa nhận rằng bản thân anh không thích nghe nhạc cổ điển thính phòng. – Nhưng mà từ nhỏ anh đã được tìm hiểu và nghe kể cũng như nghe rất nhiều về thể loại âm nhạc này bởi Trần Thư và mẹ của anh cũng giống như em vậy. cả hai người bọn họ rất thích thể loại nhạc này. Còn về việc anh biết có buổi hòa nhạc ngày hôm nay hoàn toàn chỉ là tình cờ thôi chứ cũng không phải là biết từ trước đó.

- Thế thì may quá! Tôi lại đang không biết mẹ anh thích gì để còn lấy lòng bà, nếu như anh đã nói như vậy rồi thì tôi phải tranh thủ thể hiện tài năng đánh đàn củ amifnh trước mặt mẹ một lúc mới được.

Chuyện tình cảm mẹ chồng nàng dâu trước giờ luôn là một cái gì đó rất hên xui. Ai hên thì có đươc mẹ chồng hiền cưng nựng con dâu, còn ai xui thì y như rằng là khổ nha. Trong hôn nhân của giới thượng lưu thì tỉ lệ xui luôn luôn lớn hơn tỉ lệ hên nên là mấy ngày nay Tư NHĩ vẫn luôn muốn làm được gì đó để lấy lòng mẹ chồng. Cơ mà có một điều cô không nhớ đó là: bà Trần rất cưng đứa con dâu thứ là cô.

Trước đó trong hai năm chung sống với Văn Quảng với vai trò là vợ cô đã thành công có được sự yêu quý vô bờ bến của bà rồi. Mặc cho ban đầu cô đã từng bị bà ấy rất ghét chỉ tại... cô bị Văn Quảng gài bẫy. Nhưng rồi sau đấy cô hiểu bà hơn, biết cách làm cho bà vui lòng nên bà đương nhiên là có được sự yêu quý của bà rồi.

- Chắc tại em không nhớ đó thôi chứ trước đó em lấy lòng được mẹ anh rồi mà. Lắm lúc anh còn thấy bà chiều em giống như chiều Trần Thư nữa đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.